Vũ Thần
Chương 937 : Thiên hạ đệ nhất
Ngày đăng: 23:47 19/04/20
- Hạ lão không cần phải khách khí. - Đế Thích Thiên nói một cách chậm rãi. Nét mặt hắn vẫn điểm một chút cười cười như cảm thấy Hạ Vũ Đức có điểm thú vị.
Thân thể Hạ Vũ Đức run run. Nếu như người khác gọi lão là Hạ lão thì lão còn chấp nhận nhưng nó lại do tông chủ Thiên Trì - Đế Thích Thiên nói ra thì đúng là khiến cho lão sợ hãi.
Mặc dù nhìn khuôn mặt của Đế Thích Thiên cũng chỉ chưa quá hai mươi tuổi, nhưng so với Hạ Nhất Minh không biết là lớn hơn bao nhiêu. Nhưng sau khi biết thân phận của hắn còn có người nào dám đứng trước mặt hắn mà xưng là "lão"? Cho dù Hạ Vũ Đức cũng biết Đế Thích Thiên nể mặt Hạ Nhất Minh mới thêm một chữ "lão" đó chứ không hề có ác ý. Nhưng vẫn khiến cho lão có cảm giác lạnh tóc gáy.
- Hạ lão! Lệnh tôn Nhất Minh là đại trưởng lão của bổn môn, đối mặt với bất cứ kẻ nào trong thiên hạ cũng có tư cách xưng huynh gọi đệ. Vì vậy ngươi không cần phải lo lắng. - Thần Toán Tử cười tủm tỉm.
Vị lão nhân chỉ cần nhìn một chút là biết được suy nghĩ trong lòng Hạ Vũ Đức vì vậy mà mới mở miệng giải thích.
Hạ Vũ Đức nhíu mày. Mặc dù trong lòng lão vẫn cảm thấy không yên nhưng nếu hai vị đại nhân đã mở miệng thì lão cũng không có can đảm làm trái. Đừng nghĩ lão có can đảm dám ở trước mặt Hạ Nhất Minh trách mắng đó là do Hạ Nhất Minh là cháu của lão. Còn ngoài ra, đừng nói là đối mặt với tông chủ đại nhân, cho dù là đối mặt với Đặng Triệu Thần, lão chỉ dám cung kính không dám chậm trễ.
- Hạ huynh đệ! Chúc mừng. - Đế Thích Thiên đột nhiên nói.
Hạ Nhất Minh giật mình sau đó cười nói:
- Hôm nay là đầu năm, mọi người cùng vui.
Đế Thích Thiên cười mấy tiếng. Tiếng cười của hắn sang sảng thể hiện một sự cao hứng.
- Hạ huynh đệ! Ta từ Thiên Trì tới đây là để nói với người một việc. Không phải vì chuyện năm mới.
Hạ Nhất Minh hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn Thần Toán Tử. Chỉ thấy vẻ mặt của lão nhân mỉm cười giống như vừa mới ăn một con gà ngon vậy.
Mặc cho Hạ Nhất Minh nghĩ muốn nát óc cũng không biết bản thân có chuyện gì khiến cho bọn họ vui mừng. Hắn chợt rùng mình, sắc mặt có chút thay đổi khi nghĩ tới việc bản thân mình tu luyện uy lực của trời đất bị bọn họ biết được?
Chỉ có điều mỗi khi Hạ Nhất Minh tu luyện đều cưỡi bạch mã rời đi rất xa, vượt qua cả ngàn dặm mà tới sa mạc hoang vu. Nếu như vậy mà cũng bị Thần Toán Tử tính ra thì Hạ Nhất Minh cũng chẳng còn cách nào khác.
Đế Thích Thiên khẽ lắc đầu nói:
- Hạ lão huynh! Lần này, lệnh tôn đi Nam Cương đã đột phá cực hạn, bước chân vào cảnh giới đỉnh cao của nhân đạo, Cửu Cửu Trọng Thiên. Hơn nữa, hắn còn lần lượt chém giết Giáo hoàng Phất Lan Khắc Lâm bệ hạ của phương Tây cùng với Hắc ám hội nghị Gia Phỉ Nhĩ Đức nghị trưởng. - Lão dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Hai vị cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên đỉnh cao của nhân đạo ở phương Tây đã biến mất.
Miệng Hạ Vũ Đức mở càng lúc càng to, gần như có thể đút cả nắm tay vào. Sắc mặt của đám người Vu Kinh Lôi cũng sững sờ. Ngoại trừ Vu Thụy Bồi ra và hai vị cường giả đã biết từ trước thì tất cả những người còn lại đều ngơ ngác.
Thần Toán Tử vuốt vuốt bộ râu, nói:
- Linh Tiêu bảo điện, Lưu Li tông chủ, Động Thiên Phúc Địa Ngao Bác Duệ tông chủ cũng đều nói như vậy. Bây giờ, tu vi võ đạo của Hạ trưởng lão đã vượt lên trên bọn họ thì bốn chữ thiên hạ đệ nhất chẳng có gì là thẹn.
Một lúc sau, ánh mắt mọi người mới trở lại linh hoạt. Nhưng vào lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn Hạ Nhất Minh đã có một sự hoàn toàn khác biệt.
Mặc dù một vị đại tôn giả Ngũ Khí trong mắt bọn họ đã là một nhân vật cao không thể với tới, nhưng trong thế giới này đại tôn giả cũng chỉ là một cấp bậc. Trên đại tôn giả Ngũ Khí còn có sự tồn tại của đỉnh cao nhân đạo Cửu Cửu Trọng Thiên. Đó chính là những người tồn tại cao nhất trên thế giới này.
Hơn nữa, Hạ Nhất Minh lại đánh chết chai vị cường giả có cùng đẳng cấp, khiến cho hai vị cường giả khác cúi đầu nhận thua. Chiến tích đó một khi thông báo ra ngoài, bất luận kẻ nào cũng tin tưởng Hạ Nhất Minh đúng là đệ nhất thiên hạ.
Một giọt lệ từ hốc mắt Hạ Vũ Đức chầm chậm chảy xuống. Lão cất tiếng cười to, tiếng cười không hề che dấu sự vui mừng. Cho dù là Thiên Trì tông chủ cùng với Thần Toán Tử có mặt ở đây cũng không làm lão nhẫn nại được nữa. Vào lúc này, lão chỉ muốn cười thật to hơn nữa.
Thiên hạ đệ nhất...
Thì ra lão tử cũng có một đứa cháu là đệ nhất thiên hạ. Chỉ cần có đứa cháu này, ta còn cần e ngại gì nữa.
Trong khắp Hạ gia trang, không gian xung quanh lão nhân tràn ngập tiếng cười.