Vũ Thần
Chương 960 : Thú quần
Ngày đăng: 23:48 19/04/20
Sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ biến, hiển nhiên hắn đã nghe ra thanh âm đó phát ra không phải do một con linh thú, mà là từ trong miệng của trăm ngàn con. Tuy nhiên thanh âm này lại có thể đồng đều một nhịp, đến ngay cả con người trải qua huấn luyện cũng không nhất định làm được chuyện này.
Trong lòng Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ quỷ dị, chẳng lẽ dã thú bên trong ngọn núi đó đã tập hợp lại thành một tổ chức có kỷ luật sao?
Nhìn về phía xa, cả một vùng núi rừng bị tuyết trắng bao phủ, cơ hồ trên mỗi một cây đại thụ đều có tầng tầng lớp lớp những bông tuyết, làm cho người ta lo lắng chúng sẽ không chịu nổi áp lực nặng nề đó.
Tuyết Hồ sau khi tới gần vùng núi rừng này giống như một chậu nước đổ vào chảo dầu nóng bỏng làm cho nó bùng nổ.
Một đám quái thú kỳ dị từ trong vùng rừng núi vọt ra, bọn chúng có thân hình lớn hơn Tuyết Hồ một chút, trông giống như những con sói hoang. Bộ lông màu nâu, trên đôi mắt của chúng ẩn hiện từng tia máu lờ mờ. Chúng nó giống như đang uống phải thuốc kích thích, thi thoảng kêu lên những tiếng ngao ngao đầy ghê rợn.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi trầm xuống, hắn chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra đây đều là dã thú bình thường, ở trong đám này không hề có lấy một đầu linh thú nào cả. Thế nhưng khi đối mặt với uy áp do Bạch Mã Lôi Điện phóng ra bọn chúng lại không có nửa điểm sợ hãi.
Chúng nó tựa hồ giống như Bách Linh Bát, không hề sợ hãi khí thế cường đại và công kích, điều này làm cho Hạ Nhất Minh có chút khó hiểu.
Tuyết Hồ đột nhiên ngừng lại, nó xoay người nhìn về phía Hạ Nhất Minh mà nhe răng trợn mắt, tựa hồ như đang mượn đám dã thú này để đe dọa hắn.
Hạ Nhất Minh cười lạnh một tiếng, chỉ bằng vào đám dã thú bình thường này mà muốn cản bước tiến của hắn sao? Đầu Tuyết Hồ này tựa hồ như ngu chưa từng thấy, cổ tay hắn đưa lên, Ngũ Hành Hoàn vô thanh vô tức xuất hiện ở trên tay của hắn.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, ngũ thải quang mang từ trong Ngũ Hành Hoàn thoát ra, giống như một con ngũ sắc hỏa long vọt về phía trước. Nguồn: https://truyenfull.vn
Động tác của Tuyết Hồ hơi dừng lại, sau đó nó cúi đầu chui vào lòng đất. Mà giờ phút này, đàn mãnh thú ở phía sau nó đang điên cuồng tiến lên không hề tỏ vẻ sợ hãi chút nào.
Giữa không trung, thần đạo Ngưng Huyết Nhân giơ cánh tay đang có một cỗ lực lượng khổng lồ bao quanh làm cho vô số người phải kinh sợ vẩy nhẹ về phía trước.
Một cỗ lực lượng phá hủy thiên địa từ trên trời giáng xuống, phảng phất như thế giới đã đến ngày tận cùng, đem toàn bộ các sinh vật hủy diệt đi.
Trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện một cái khe thật lớn, chiếc khe kéo dài tới tận ngọn núi ở phía xa. Ngay cả chân ngọn núi cũng bị lực lượng này ảnh hưởng làm cho vỡ nát ra không còn nguyên dạng.
Tất cả sinh linh đều bị một kích hủy diệt này làm cho kinh hãi, toàn bộ dã thú đều thủ phục trên mặt đất, chúng nó không hề dám di chuyển một chút nào. Có những con sợ hãi tới mức tiểu tiện ngay tại chỗ làm cho không khí xung quanh chỉ chốc lát đã tràn ngập mùi hôi thối.
Thiên địa chi uy khổng lồ như vậy đủ để khiến cho tất cả các sinh linh phải thần phục, ngay cả Tuyết Hồ giờ phút này cũng sợ hãi nằm co ro trên mặt đất.
Thần đạo Ngưng Huyết Nhân mặc dù phóng thích ra thiên địa chi uy, nhưng thần niệm thì hơn phân nửa đều tập trung ở trên Tuyết Hồ. Dưới tình huống này con Tuyết Hồ chỉ cảm thấy tứ chi tê dại vô lực, giống như có vô số những sợi dây không nhìn thấy được đang trói chặt nó lại.
Một thân ảnh màu trắng chợt xuất hiện, Hạ Nhất Minh cưỡi Bạch Mã Lôi Điện đi lại gần, trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi nhìn thần đạo Ngưng Huyết Nhân ở trên cao. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cảm nhận được Thiên Địa chi uy, hơn nữa ngay cả hắn cũng nắm giữ một cỗ lực lượng như vậy, nhưng mỗi một lần cảm nhận thiên địa chi lực xung quanh không còn chút nào, trong lòng hắn vẫn có cảm giác bất an mãnh liệt.
Đưa ánh mắt nhìn Tuyết Hồ trên mặt đất, hắn than nhẹ một tiếng, Ngũ Hành Hoàn nhẹ nhàng vung lên, ngũ thải quang mang phóng ra rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường.....