Vũ Thần

Chương 970 : kinh sợ

Ngày đăng: 23:48 19/04/20


Ánh bình minh chậm rãi xuất hiện, quang mang của mặt trời đang dần xua tan đi bóng đêm u tối và cảm giác rét lạnh của vùng Bắc Cương. Mặt trời xuất hiện khiến cho những sinh vật sống ở Bắc Cương đều cảm giác được quang minh và sinh mệnh lực lượng.

Nhưng lúc này, khi những tia nắng ấm vừa lộ ra, trên tường thành đã bị không khí yên lặng bao phủ, Dịch Trung Thiên vừa nói ra hai từ "Thánh thú" thì không ai nói được lời nào nữa.

Ở Tây Bắc, hay đại lục phương Đông nói chung, người bình thường sẽ không biết thánh thú là gì. Nhưng ở Bắc Cương lại khác, đối với loại sinh hoạt hàng giờ hàng phút phải tranh đấu với dã thú, thì nhân loại ở đâu có thể nhận biết đại khái được cái sinh vật cường đại. Thánh thú - Đó là tồn tại cao nhất trong dã thú.

Một con thánh thú còn đáng sợ hơn đàn thú nhiều lần, đàn thú mặc dù số lượng đông đúc nhưng loài người vẫn có thể dựa vào tường thành được đặc chế và vũ khí tự chế chống đỡ lại được. Nhưng chỉ có một con thánh thú thôi là có thể tiêu hủy cả một tòa thành của nhân loại. Người bình thường đã biết tới sự lợi hại của thánh thú, tiên thiên cường giả lại càng hiểu biết hơn.

Từ Quân nắm chặt thanh thần binh lợi khí ở trong tay, nhưng hắn bi ai phát hiện ra thanh thần binh này từng mang lại cho hắn niềm tin tưởng to lớn, vậy mà bây giờ lại không còn tác dụng nữa.

Sắc mặt ba người Trương Bách Lâm lại càng trở nên trắng bệch, bọn họ không thể ngờ được trong đàn thú lại xuất hiện linh thú cấp bậc thánh thú.

- Không có khả năng.... - Khuôn mặt Trương Bách Lâm co rút lại, một tiên thiên cường giả tấn chức lâu năm còn thất thố như thế thì có thể biết được trong lòng hắn lúc này rung động tới mức nào.

- Trương huynh, Bắc Cương thánh thú không phải là độc lập hành tẩu sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở trong đàn thú? - Trần Lâm Tây cười khổ hỏi.

Hai vợ chồng quen biết Trương Bách Lâm đã lâu, hơn nữa cũng mơ hồ biết được chuyện này cũng không thể trách người ta.

Trương Bách Lâm hít sâu một hơi, nói:

- Ta không biết.

Ngữ khí của hắn tiếp tục tăng lên, nhấn mạnh nói:

- Ta thật sự không biết.

Quả thật, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vượt qua kinh nghiệm nhiều năm sinh sống ở Bắc Cương của hắn, làm cho hắn không cách nào giải thích được.

- Thú triều. - Thanh âm của Hạ Nhất Minh chậm rãi vang lên:

- Bây giờ, Bắc Cương đang phải chịu cảnh thú triều ngàn năm mới có một lần, thực lực của chúng hơn xa dự đoán của người thường nhiều lắm. Cho nên trong đàn thú có xuất hiện thánh thú cũng không có gì lạ.

Sắc mặt Dịch Trung Thiên thay đổi khó lượng, hắn đột nhiên tiến lên từng bước, cung kính nói:

- Hạ tiền bối, xin ngài hãy cứu vớt mọi người ở Bằng thành.

Dứt lời hắn khom người định quỳ gối xuống, nhưng mà hắn đột nhiên hoảng sợ phát hiện hai chân của mình không cách nào quỳ xuống được.

Lần trước sở dĩ hắn có thể quỳ xuống được là bởi vì Hạ Nhất Minh không để ý tới, cũng không nghĩ tời người này sẽ vị người dân trong Bằng thành mà lại không tiếc mặt mũi của tiên thiên cường giả. Giờ phút này hắn đã chú ý tới, hiển nhiên là sẽ không để đối phương quỳ trước mặt nhiều người như vậy.

Hắn quay đầu lại, cười cười nói:

- Dịch huynh, ngươi nghĩ rằng ta có thể giết chết đầu thánh thú này sao?

Nhìn ánh mắt Hạ Nhất Minh, không biết vì sao Dịch Trung Thiên lại vô cùng tin tưởng, hắn cất cao giọng nói:

- Tiền bối nhất định có thể giết chết nó.

Hạ Nhất Minh cất tiếng cười to, thu hồi lại ánh mắt của mình, trong mắt lúc này hiện lên một tia tán thưởng, nhãn lực của người này quả nhiên là không tồi.

Phía trước truyền lại tiếng rống thật lớn, sau đó một con cự hùng to lớn từ phía sau đàn dã thú tiến ra.
Đây không phải là nội đan bình thường, mà là thánh thú nội đan, vật thể tròn tròn khi vừa thoát ra ngoài lập tức tỏa ra quang mang kỳ dị hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh.

Ánh mắt Trương Bách Lâm, phu phụ Trần Lâm Tây đều sáng rực lên, nhưng bọn họ dù có lớn gan đến đâu cũng không dám đoạt viên nội đan này.

Ngược lại sắc mặt Từ Quân có chút biến hóa, thánh thú nội đan không chỉ có thể chế tạo thần binh, hơn nữa khi chế tạo đan dược cũng có thể khiến cho người ta có được cơ hội tiến giai rất lớn.

Tu vi võ đạo của Từ Quân đã dừng ở Tiên Thiên cảnh giới rất lâu rồi, hắn giống như Dịch Trung Thiên đều chỉ còn thiếu một bước nữa sẽ tiến vào cảnh giới Nhất Đường Thiên.

Nhưng mà, muốn bước qua một bước này đâu phải dễ như vậy, hai mươi năm qua cả hai người không thể tiến lên được một bước nào. Nhưng bây giờ nhìn thấy thánh thú nội đan, trong lòng hắn đột nhiên có một ngọt lửa thôi thúc.

Dịch Trung Thiên nhìn thấy vẻ mặt của đồng bạn mình, hắn ho nhẹ một tiếng nói:

- Từ huynh, Hạ tiền bối làm sao đánh chết được đầu thánh thú này?

Từ Quân hơi ngẩn người ra, hắn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ.

Dịch Trung Thiên hòa hoãn nói:

- Hạ tiền bối có thể dễ dàng giết chết cự hùng thánh thú, trong môn phái của chúng ta có bao nhiêu trưởng lão làm được?

Sắc mặt Từ Quân hơi thay đổi, hắn lập tức hiểu được ý tứ của Dịch Trung Thiên.

Mặc dù phía sau hăn có sự ủng hộ của Băng cung, nhưng tu vi võ đạo của Hạ tiền bối lại thâm sâu khó lường. Trong Băng Cung chỉ sợ ngoài tông chủ đại nhân ra cũng chỉ có một vị trưởng lão Ngũ Khí đại tôn giả đỉnh phong mới có thể làm được chuyện này.

Mặc dù vị Ngũ Khí đại tôn giả đỉnh phong đấy là trưởng bối của hắn, hơn nữa hắn cũng giựa vào tầng quan hệ này mới có ý định chiếm lấy thánh thú nội đan. Tuy nhiên khi được Dịch Trung Thiên nhắc nhở hắn mới tỉnh ngộ, đối mặt với một đối thủ kinh khủng như vậy, cho dù là với thực lực của Băng Cung cũng không nhất định nguyện ý trêu chọc.

Trong lòng hắn nhanh chóng tính toán, cuối cùng thở dài một tiếng, hoàn toàn đem ý niệm chiếm lấy thánh thú nội đan bỏ đi.

Bởi vì hắn biết, một khi hắn có ý niệm này trong đầu chỉ sợ Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ hạ sát thủ, mà hắn căn bản không thể trốn tránh.

Công việc xử lý thi thể thánh thú tương đối phiền toái, không chỉ bởi vì đám người Dịch Trung Thiên chưa bao giờ xử lý một đầu thánh thú nên còn thấy mới lạ. Hơn nữa cũng bởi vì thực lực của thánh thú vô cùng cường đại cho nên độ cứng rắn của thân thể vượt xa hơn ngàn năm linh thú, cho dù trong tay Từ Quân có thần binh lợi khí cũng khó có thể lột được da của nó.

Suốt hai canh giờ, từ trong ra ngoài tường thành đều được tẩy rửa sạch sẽ, ba người Trương Bách Lâm cũng xử lý xong toàn bộ thi thể tiên thiên linh thú, hai người Dịch Trung Thiên mới hoàn toàn xử lý xong đầu thánh thú này. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ hoảng sợ cực kỳ.

Cho dù là một đầu thánh thú đã chết mà còn khó xử lý như vậy, thì khi nó còn sống bản thân sẽ có thực lực cường đại tới mức nào?

Vừa nghĩ tới Hạ Nhất Minh dễ dàng giết chết đầu thánh thú này, sau lưng hai người đều chảy một đống mồ hôi lạnh. Một lúc lâu sau, Từ Quân mới nhìn về phía Dịch Trung Thiên gật đầu nói:

- Đa tạ.

Dịch Trung Thiên khoát tay cười khổ một tiếng, quay sang nói với nh người xung quanh:

- Tập trung các thứ lại, chúng ta đi tới chỗ Hạ tiền bối.

Ba người Trương Bách Lâm tự nhiên không hề dị nghị, mặc dù trong lòng bọn họ có chút không nỡ, nhưng không có người có ý định làm trái.