Vũ Thần

Chương 973 : Suy đoán

Ngày đăng: 23:48 19/04/20


Trước mặt Hạ Nhất Minh quả thật là xuất hiện một đôi điển hình người thú.

Kỳ Lân thú dài tới năm thước, chiếc miệng khổng lồ, từ trong miệng thổi ra những luồng khói mang theo khí thế ngút trời. Bất quá Hạ Nhất Minh từ trong những làn khói đó có thể ngửi ra được mùi của lưu hoàng, điều này nói cho hắn biết Kỳ Lân thú có thể phun ra lửa.

Phía trên lưng Kỳ Lân thú có một vị trung niên nhân đang ngồi ngay ngắn.

Vị trung niên nhân này nhìn qua thì không phải là lớn tuổi, khuôn mặt bình thường không có điểm gì đáng chú ý, nhưng trong đối mắt tựa hồ như chứa đựng một loại lực lượng thần kỳ nào đó. Loại lực lượng này tựa hồ có thể giao tiếp với thiên địa vạn vật, cùng với bất cứ thứ gì cũng có thể dễ dàng trao đổi.

Hạ Nhất Minh thầm nghĩ, trách không được Bách Linh Bát lại nói là nhân thú, trong thiên hạ chỉ sợ danh hiệu nào so với hai từ "nhân thú" thích hợp hơn. Ôm quyền, Hạ Nhất Minh nói:

- Kỳ Lân thánh chủ đại nhân.

Hắn cũng không xuống ngựa để bái kiến, mà gi như Kỳ Lân thánh chủ, ngồi ngay ngắn trên lưng Bạch Mã Lôi Điện sử dụng bối phận ngang hàng chào hỏi. Hắn đã gặp qua nhiều cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong, cho nên bây giờ có đối mặt với cường giả cùng đẳng cấp trong lòng vẫn không hề dao động chút nào.

Kỳ Lân thánh chủ cười nói:

- Hạ Nhất Minh, Tây Bắc Thiên Trì Đế Thích Thiên đem tấm biển thiên hạ đệ nhất tới Hạ gia trang, lão phu lần này tới tìm ngươi là muốn xem ngươi có xứng đáng với tấm biển đó không.

Hạ Nhất Minh bật cười một tiếng, ngay những ngày đầu tiên khi Hạ gia trang được treo tấm biển này lên, hắn đã có một loại cảm giác, đó chính là bản thân hắn sắp phải nghênh đón sự khiên chiến của các cao thủ chí cường trong thiên hạ.

Bất quá, đối với điều này Hạ Nhất Minh vẫn tương đối tự tin chỉ bằng vào lực lượng Quang Ám hợp bích và thiên địa chi uy do hắn nắm giữ thì tuyệt đối có thể đứng ở thế bất bại.

- Thánh chủ đại nhân, đây bất quá là Đế Thích Thiên huynh quá khen mà thôi, thật sự tại hạ không đảm đương nổi. - Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vung tay lên, mặc dù hắn không hề úy kỵ đối phương, nhưng cũng không thể ngu ngơ mà thừa nhận được.

Kỳ Lân thánh chủ cất tiếng cười to, nói:

- Hay cho một câu không đảm đương nổi.

Hắn thu liễm lại nụ cười, nghiêm mặt nói:

- Từ xưa tới nay, văn không có thứ nhất, võ không có thứ hai, ở Đông Tây phương đại lục các văn tự đều ghi lại chỉ có hai vị tiền bối là đạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất. Mà ngươi.....

Hắn chăm chú nhìn về phía Hạ Nhất Minh, nói:

- Ngươi là người thứ ba.

Hạ Nhất Minh giật mình một cái, hắn đương nhiên biết danh hiệu thiên hạ đệ nhất của phương Đông khẳng định chính là Ngũ Hành lão tổ sáng lập ra Ngũ Hành môn, nhưng danh hiệu này ở phương Tây thì hắn lại không biết là ai. Dù sao đối với Hạ Nhất Minh mà nói, phương Tây xa xôi quả thật đã vượt quá mức hiểu biết của hắn....

Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:

- Thánh chủ đại nhân, theo như ngài nói thì hai vị tiền bối đó hẳn là người ở trong niên đại thần đạo?

Kỳ Lân thánh chủ chậm rãi gật đầu nói:

- Không sai, hai người bọn họ không chỉ ở trong niên đại thần đạo, mà còn được tất cả người tu luyện của phương Đông và phương Tây tôn sùng nhất. Bọn họ đã để lại cho người tu luyện vô số tài phú, hơn nữa cũng là người tu luyện vĩ đại nhất.

Hắn nói những lời này trong ánh mắt hiện lên một tia nghiêm nghị, hiển nhiên đây hoàn toàn là những lời thật tình, không có nửa điểm giả dối. Hạ Nhất Minh giật mình, trong ánh mắt không khỏi toát lên quang mang nghi hoặc.

Thiên hạ đệ nhất đương nhiên là được người tu luyện sùng kính, nhưng không cần phải khoa trương tới mức như vậy chứ.

Tựa hồ từ vẻ mặt Hạ Nhất Minh nhìn ra chút nghi ngờ trong lòng hắn, Kỳ Lân thánh chủ khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Hạ Nhất Minh, ngươi hẳn là không biết phương Tây Thiên Đường Địa Ngục cùng với phương Đông Sinh Tử Giới làm thế nào mà xuất hiện chứ?
Vị thánh chủ đại nhân của Đồ Đằng bộ tộc này có lẽ là một võ gi chính thức, hơn nữa tính cách của hắn tương đối thẳng thắn, thích trực tiếp nói thẳng ra, chứ không như đám người Ngao Bác Duệ còn phải nói vòng vèo một thôi một hồi. Nguồn: https://truyenfull.vn

Hơi cười một chút, Hạ Nhất Minh nói:

- Hắn là Bách Linh Bát, huynh đệ của Hạ mỗ, tu luyện công pháp tương đối đặc thù, chính là Khoa Học công pháp.

Dừng lại một chút, hắn lại nói:

- Muốn tu luyện loại công pháp này phải có Khoa Kỹ thể chất, cụ thể thế nào thì Hạ mỗ cũng không được rõ cho lắm.

Kỳ Lân thánh chủ chậm rãi gật đầu, trong lòng lúc này mới thư thái hơn, nguyên lai là do thể chất và công phá đặc thù cho nên đối phương mới miễn dịch với sát khí của hắn. Nếu cùng với hắn giao thủ thì cũng không có bao nhiêu tác dụng khi dựa vào sát khí. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng rung cánh tay lên, ngũ thải quang lập tức bạo phát:

- Thánh chủ đại nhân hãy cẩn thận.

Trên bầu trời lúc này xuất hiện nhiều quang mang, những quang mang này lần lượt thay đổi với nhau, giống như bầu trời đột nhiên đổ mưa bao trùm lên Kỳ Lân thánh chủ và Kỳ Lân thú.

Tức giận hừ một tiếng, Kỳ Lân thánh chủ vương tay ra, cả hắn và Kỳ Lân thú đã chui vào trong một vòng tròn quang mang màu đen.

Giống như mưa rơi xuống nhưng bị người ta cầm ô che chắn cho bản thân khỏi ướt, ngũ thải quang mang liên tục phóng xuống nhưng khi đến gần khu vực này đều bị bắn ngược trở ra. Ngũ Hành chi lực giờ phút này đang bị một cỗ lực lượng không hiểu làm cho bất lực.

Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi kinh ngạc, bởi vì hắn không cảm nhận được Kỳ Lân thánh chủ đang phóng thích ra loại lực lượng nào. Loại lực lượng này tuyệt đối không phải là Ngũ Hành chi lực, c không phải là Quang Ám lực lượng của phương Tây, là một loại lực lượng không biết tên.

Hắn có thể cảm ứng được bên trong cỗ lực lượng này ẩn chứa sát khí khổng lồ, hơn nữa còn nồng đậm tới mức khó tin. Khi cỗ khí tức này xuất hiện đa mơ hồ gây ra ảnh hưởng tới thần niệm cuar Hạ Nhất Minh.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh trở nên ngưng trọng cực kỳ, trong những cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong khắp thiên hạ, hắn đã cùng với một vài người giao thủ, những người này có được các loại công pháp ngạc nhiên cổ quái khiến cho người khác khó phòng bị. Tuy nhiên, trong hệ thống công pháp của những người đó không hề có một loại công pháp đặc thù nào trực tiếp tấn công thần niệm của đối phương. Mà công pháp của Kỳ Lân thánh chủ lại làm được điều này.

Huyệt Thái Dương của Hạ Nhất Minh mơ hồ dao động, đây là kết quả do lực lượng cường đại của thần niệm tiến hành công kích. Từ từ, dưới sự công kích cường đại của thần niệm, sát khí càng lúc càng trở nên cuồng bạo, tựa hồ nó nhảy vào trong não vực của Hạ Nhất Minh, trực tiếp tấn công bản thể của hắn. Giờ phút này, tràng diện trận chiến nơi đây tương đối quỷ dị.

Ngũ thải quang mang trong tay Hạ Nhất Minh bạo phát chói mắt, cơ hồ đem một vùng thiên địa rọi sáng như ban ngày, khi bị cỗ lực lượng cường đại này công kích, Kỳ Lân thánh chủ vẫn duy trì quanh người một khu vực an toàn nhỏ. Lực lượng màu đen này phòng thủ vô cùng vững chắc, tựa hồ nó chỉ có năng lực chống cự mà không thể tiến hành công kích.

Nếu như có người nhìn thấy cảnh này, khẳng định sẽ ngay lập tức lớn tiếng khoa trương Hạ Nhất Minh thần công vô địch, ngay cả Kỳ Lân thánh chủ cùng với Kỳ Lân thú liên thủ với nhau vẫn bị áp chế cho không thể nhúc nhích nổi. Nhưng mà, vẻ mặt của hai người bên trong trận chiến lại hoàn toàn bất đồng.

Hạ Nhất Minh mặc dù liên tục điều khiển Ngũ Hành Hoàn không ngừng công kích, nhưng sắc mặt hắn lúc này rất khó coi, trên trán chảy ra mồ hôi đầm đìa, thậm chí còn có một cỗ sương mù mơ hồ thoát ra.

Kỳ Lân thánh chủ ở bên trong vòng quang mang đấy vẻ mặt lại vô cùng thản nhiên, chỉ là sát khí trên người hắn vẫn không ngừng ngưng tụ.

Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh hoảng sợ phát hiện ra, dưới sự áp chế của sát khí bản thân hắn ngay càng lúc càng khó khống chế thần niệm. Hắn làm cách nào cũng không nghĩ ra, Kỳ Lân thánh chủ đã làm cách nào để có thể ngưng tụ đượng lực lượng sát khí cường đại như vậy.

Bạch Mã Lôi Điện nhẹ nhàng hí lên một tiếng, trong thanh ấm của nó ẩn chứa một tia lo lắng, nó có thể cảm ứng được cơ thể Hạ Nhất Minh lúc này tựa hồ có chút không khỏe. Nhưng vấn đề này nó lại không thể trợ giúp giải quy được. Nó rất muốn xông lên tiến hành công kích, nhưng tình huống Hạ Nhất Minh ở trên lưng lại làm cho nó không dám coi thường vọng động. Nếu lúc này mang theo Hạ Nhất Minh tiến lên, chỉ sợ không thể giải quyết được khốn cảnh lúc này, ngược lại sẽ làm cho Hạ Nhất Minh bị tổn thương. Sau khi nghe thấy tiếng Bạch Mã Lôi Điện hí lên, trong đầu Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

Hắn cuối cùng đã rõ vì sao bản thân mình ở trước mặt sát khí này lại trở nên yếu ớt như vậy, bởi vì đây căn bản không phải là sát khí của Kỳ Lân thánh chủ, mà là do hắn cùng với Kỳ Lân thú liên hợp phát ra.

Mặc dù hắn còn chưa hiểu rõ Kỳ Lân thánh chủ làm cách náo có thể chuyển hóa cỗ sát khí này thành thủ đoạn công kích thần niệm, nhưng hắn có thể khẳng định điều này không thoát khỏi liên quan tới Kỳ Lân thú. Trong mắt hiện lên một tia hối hận, bản thân hắn tự mình đối phó với Kỳ Lân thánh chủ và Kỳ Lân thú liên thủ thì quả thật là quá ngu ngốc.

Hít sâu một hơi, trong mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia quang mang hung lệ khác thường.

Ở sâu trong đầu hắn, một cỗ lực lượng quỷ dị chậm rãi dâng lên.

Cỗ lực lượng này một chút cũng không hề thua kém lực lượng thần niệm của Hạ Nhất Minh. Sau khi cỗ lực lượng này cùng với thần niệm của Hạ Nhất Minh kết hợp lại một chỗ, thiên địa chi khí xung quanh người hắn xuất hiện ba động dữ dội.