Vũ Thần
Chương 976 : Cản trở
Ngày đăng: 23:48 19/04/20
Ngọn núi cao phía xa bị một vùng tuyết trắng bao phủ liên miên không dứt giống như tất cả những ngọn núi khác ở vùng Bắc Cương này.
Với hoàn cảnh bốn bề đều tràn ngập tuyết như thế này, Hạ Nhất Minh thấy được rất nhiều các cảnh sắc giống nhau, hắn bây giờ không còn hứng thú nhiều như lúc mới tiến vào vùng Bắc Cương này nữa.
Thế nhưng lúc này, tâm tình của hắn vẫn có chút không yên.
Bởi vì phía trước hắn chính là Băng Cung, nơi trọng yếu nhất trong Bắc Cương băng nguyên, cũng là địa phương Viên Lễ Huân đang tu luyện.
Nếu như mấy năm trước đến chỗ này, Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ khẳng định một lòng muốn tiến vào nơi đây.
Nhưng theo thực lực của hắn ngày một gia tăng làm cho địa vị biến hóa, đã khiến cho tâm tình của hắn lúc này rất khó diễn tả.
- Tiền bối, chúng ta đã tới nơi rồi. - Từ Quân hưng phấn nói.
Là Băng Cung tuần sát sứ giả, số lần Từ Quân ra vào Băng Cung nhiều vô kể.
Bất quá lần này trở về, cảm giác của hắn không còn giống như ngày thường nữa.
Trong Bằng thành, hắn gặp phải cảnh tượng thánh thú đồng hành với thú đàn, nếu như không phải có Hạ Nhất Minh ra tay, thì lần này vĩnh viễn không thể trở về nữa. Hơn nữa, lần này hắn trở về còn dẫn theo một cao thủ cường đại hàng đầu, đối với Băng Cung mà nói hai chuyện này đều là chuyện đại sự.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, trong lòng hắn đang vô vàn cảm khái, năm đó Viên Lễ Huân rời khỏi Thiên Trì chủ phong, nếu có người nói cho hắn biết hôm nay hắn sẽ sử dụng thân phận này để tới Băng Cung, hắn tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng mà biến hóa mấy năm qua đã làm cho hắn hoa cả mắt, ngay cả bản thân hắn cũng có cảm giác như người vừa từ trong mộng tỉnh giấc.
Có đôi khi hắn còn lo lắng, chỉ sợ khi hắn tỉnh dậy thì tất cả mọi thứ sẽ rời xa hắn.
Đây chính là bóng ma sau khi thực lực tiến triển nhanh chóng tạo thành, mặc dù thực lực của Hạ Nhất Minh bây giờ gần như đứng đầu trong thiên hạ. Nhưng nội tâm không được kiên định giống như những vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả đã tấn giai mấy trăm năm.
Khoảng cách không ngừng được thu hẹp, Hạ Nhất Minh dần dần đã thấy được ở trên quan đạo phía xa có vài đạo nhân ảnh.
Khi đến gần, bọn họ thậm chí còn có thể chứng kiến trên con đường tiến vào có vài người thủ vệ đang canh giữ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh thoáng nhìn qua, lập tức biết được những người này đều là Băng Cung đệ tử, bất quá tu vi của bọn họ nhiều nhất chỉ là bát tầng nội kình.. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Tuy nhiên, ngay cả sinh sống trong vùng quanh năm có tuyết bao phủ như thế này, quần áo trên người bọn họ cũng không nhiều. Hơn nữa bọn họ đều thẳng sống lưng đứng, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt hữu thần, không chút nào vì hàn khí bên ngoài mà khiến cho nội tâm phải dao động.
Thấy được bộ dạng của bọn họ, trong lòng Hạ Nhất Minh âm thầm khen ngợi một tiếng.
Những đệ tử này mặc dù có tu vi bát tầng nội kình, nhưng còn xa mới đạt tới tình trạng nóng lạnh bất xâm. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy mà có thể bảo trì được tinh thần luôn tốt, thì khó có thể làm được.
Nhớ tới lần về nhà vừa rồi của mình, những thủ vệ bên trong Hạ gia trang đều cúi ảo não, khiến cho Hạ Nhất Minh không khỏi thở dài cảm khái.
Băng Cung là đại môn phái có mấy ngàn năm lịch sử, quả nhiên không phải một Hạ gia trang vừa quật khởi được vài năm có thể so sánh.
Từ Quân quay về phía Hạ Nhất Minh cáo lỗi một chút, rồi hắn quất ngựa chạy lên trước, trong miệng quát lớn một tiếng:
- Tuần sát sứ giả Từ Quân hồi cung, mau cho phép qua.
Dưới tình huống bình thường, các đệ tử bát tầng nội kình này sẽ không dám ngăn cản tiên thiên tuần sát sứ giả, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.
Một người nhanh chóng bước ra, hắn nhìn về phía Từ Quân cung kính một cái thật sâu, nói:
- Từ tuần sát sứ giả tông chủ đại nhân có lệnh, khi thú triều bắt đầu hoành hành, Băng Cung sẽ rơi vào tình trạng giờ giới nghiêm, bất cứ người nào xuất nhập đều phải ghi chép lại, xin ngài thứ lỗi.
Sắc mặt Từ Quân khẽ biến, hắn mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng khi biết do tông chủ ra lệnh thì không dám làm trái ý.
Thân phận của hắn ở trên băng nguyên mặc dù được rất nhiều người tôn sùng, nhưng so sánh với đệ nhất cường giả trong môn phái thì chỉ là đom đóm với vầng trăng, thậm chí không đáng đề so sánh.
Tên đệ tử thủ vệ mặc dù không chịu để cho hắn dễ dàng dẫn theo Hạ Nhất Minh lên núi, nhưng hắn cũng không dám làm quá gắt.
Trước mắt nhìn qua thì là một thanh niên còn trẻ tuổi hơn cả hắn, nhưng mà ngay cả tuần sát sứ giả cũng phải gọi là tiền bối thì có thẻ biết được thân phận người này không hề đơn giản.
Tuy nói bản thân hắn là làm theo lệnh của tông chủ đại nhân, Từ Quân sẽ không làm khó hắn, nhưng nếu sau đó sẽ dùng việc công trả thù tư thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Cho nên hắn rất cung kính hướng về phía Hạ Nhất Minh chào một cái, lễ tiết làm ra tương đối chu đáo, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống dập đầu mà thôi.
- Không trách được mọi người ở trên Băng Nguyên đều nói muốn đi tới Băng Cung và được ở lại nơi đây, nguyên lai đây mới chân chính là Băng Cung.
Hắn trong lúc hành tẩu ở băng nguyên đã từng nghe qua vô số giấc mộng của các nam nhi, nhưng làm cho hắn kinh ngạc nhất là rất nhiều người mơ mộng mình có thể gia nhập Băng Cung.
Điều này tất nhiên không phải chỉ liên quan tới địa vị của Băng Cung ở Bắc Cương này, mà là liên quan nhất định tới hoàn cảnh sống ở nơi đây.
Từ Quân bật cười nói:
- Tiền bối quá khen, bất quá Băng Cung ở Bắc Cương có danh vọng rất ca, rất nhiều người nguyện ý gia nhập cũng là sự thật.
Hắn dừng lại một chút nói:
- Hàng năm chúng ta đều cố ý mở cửa môn phái, để những người nguyện ý gia nhập bôn môn đến đây là thi tuyển. Cho nên trong ở Bắc Cương này, Băng Cung có rất nhiều nguồn nhân lực để phát triển cho đời sau.
Hạ Nhất Minh sửng sốt một chút, hắn yên lặng lo lắng những vất đề được mất ở trong chuyện này.
Từ xa lại có một tiếng rống phát lên, con thánh thú thủ sơn tựa hồ như vẫn đang truy tìm tiểu tử kia, hơn nữa nghe thanh âm của nó thì đã gặp phải một đối thủ thật sự khó chơi.
Sau đó, một tiếng huýt sáo dài từ phía trước vang lên, khi thanh âm này xuất hiện, trên mặt Từ Quân hiện lên một chút do dự cùng lo lắng.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhanh như điện, chỉ một chút thay đổi của Từ Quân sao có thể dấu được mắt hắn cơ chứ.
- Từ huynh, tiếng huýt gió vừa rồi là của vị đại tôn giả nào vậy? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Tinh thần của Từ Quân rung lên, trên mặt hắn hiện lên một vài tia vui mừng.
- Tiền bối, đây là đại trưởng lão của bổn môn Từ Đống Sơn. - Hắn dừng lại một chút, thì thào nói:
- Có lẽ Từ đại trưởng lão đang đuổi theo thánh thú của ngài.
Hắn đang suy nghĩ, Bảo Trư dù có lợi hại nhưng vẫn chỉ là một đầu thánh thú, dưới sự truy kích của đại tôn giả cũng đành phải thúc thủ chịu trói. Nhưng không nghĩ tới, sắc mặt Hạ Nhất Minh vẫn bình thản như trước, tựa hồ như hắn không thèm để ý tới một chút nào.
Khóe miệng hơi lộ ra một tia mỉm cười, Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút rồi gật đầu, Bảo Trư còn chưa thi triển ra Hỏa Long và Âm Ba công kích. Hiển nhiên, dưới sự truy kích của hai người nó vẫn có thể ứng phó được.
Từ Quân thầm đổ ra mấy giọt mồ hôi lạnh, hắn đã gấp tới độ như kiến bò trên chảo nóng, nhưng vẫn không dám biểu hiện ra ngoài đến nửa điểm.
Do dự nửa ngày, cuối cùng hắn nói:
- Tiền bối, vãn bối cũng nên tới gặp trưởng lão bổn môn, xin ngài hãy gọi sủng vật thánh thú của mình quay trở về.
Hạ Nhất Minh cười ha hả, hắn thả Bảo Trư ra mà muốn nó dùng cái mũi của mình xác định xem Viên Lễ Huân đang ở nơi nào, cho nên lúc này cũng khôn muốn gọi nó quay trở lại.
Hơn nữa hắn tin tưởng, Bảo Trư một khi đảo lộn Băng Cung lên thì Viên Lễ Huân khẳng định cũng phải xuất hiện.
Quả nhiên, chỉ lúc sau từ xa truyền lại những tuyết huýt gió không ngừng, mà thánh âm tràn ngập niềm vui của Bảo Trư cũng thoát ra khỏi miệng.
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh hơi giật giật vài cái, hắn biết Bảo Trư khẳng định đã tìm được Viên Lễ Huân.
Từ Quân đưa ánh mắt không hiểu nhìn Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn nghi vấn vạn phần, con sủng vật thánh thú của hắn xâm nhập vào Băng Cung rõ ràng đã bị bắt, nhưng vì sao trên mặt đối phương vẫn hiện lên nụ cười tươi như vậy a?
Giờ phút này, Từ Quân chỉ cảm thấy đầu mình đang to như cái đấu, chuyện của mấy cường giả siêu cấp này hắn thật sự không nhìn thấu được.
Từ xa truyền lại tiếng huýt gió quen thuộc, làm cho Hạ Nhất Minh cảm xúc dạt dào, hắn cũng không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, thân hình chỉ thoáng cái đã biến mất khỏi vị trí.
Bạch Mã Lôi Điện phe phẩy chiếc đuôi rồi nhanh chóng đuổi theo sau.
Từ Quân hơi sửng sốt một chút, trong lòng thầm kêu không tốt, hắn liều mạng đuổi theo Hạ Nhất Minh, nhưng với tốc độ của hắn làm sao có thể đuổi kịp Hạ Nhất Minh và Bạch Mã Lôi Điện được? Khoảng cách giữa hai bên càng lúc lại càng bị kéo dãn ra.