Vũ Thần

Chương 994 : Đường lui?

Ngày đăng: 23:48 19/04/20


Kỳ Lân Thánh chủ đang đứng trước Kỳ Lân thú tựa hồ như nói thầm điều gì, nghe những lời này của Cát Ma Phàm Thù không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu giống như chưa từng quen biết lão:

- Lão thích khách. Trước đây ta nhìn lầm ngươi. Nghĩ không ra ngươi cũng có nhiệt huyết như vậy.

Cát Ma Phàm Thù lạnh nhạt nói:

- Ngươi không nên hiểu lầm. Ta không phải vì Tử vong sinh vật mà ở lại. Tiền bối của các ngươi gây họa, các ngươi ở lại sửa chữa là điều đương nhiên, điều này liên quan gì tới lão phu?

Sắc mặt đám người Kỳ Lân Thánh chủ nhất thời đỏ lên. Không thể không nói, lúc trước người mở ra thông đạo này là những tiền bối trong môn phái bọn họ. Nếu không phải đám Thần đạo no cơm rửng mỡ không chuyện gì làm, dĩ nhiên không thể phát sinh chuyện này.

Lúc này thiên địa lực lượng bên ngoài toàn bộ đã bị phong ấn tại đây, điều này khiến nhân loại cùng linh thú không thể thu nạp được thiên địa lực lượng mà thực lực suy giảm. Đây có lẽ chính là trừng phạt lớn nhất của lão thiên gia.

Bọn họ là truyền nhân của những môn phái đó, ở lại chuộc tội cho trưởng bối là chuyện đương nhiên, nhưng Cát Ma Phàm Thù không có nghĩa vụ này.

Lưu Xương Cử nhíu mày, thở dài nói:

- Ngươi nói đúng. Vậy ngươi hãy đi đi.

Cát Ma Phàm Thù ánh mắt lạnh lùng, nói:

- Ta ở lại.

Vài người kinh ngạc liếc nhìn, không rõ lão thích khách này suy nghĩ ra sao.

- Lão phu cả đời ngao du thiên hạ chính vì muốn tiến giai Thần đạo. Lúc này cơ hội trước mặt lẽ nào từ bỏ.

Ánh mắt lạnh lùng của Cát Ma Phàm Thù đảo qua một lượt, nói:

- Lão phu ở lại với mục đích khác, không nên gộp chung lại.

Đám người Băng Tiếu Thiên trong lòng xuất hiện cảm giác dở khóc dở cười. Đây rõ ràng là ý tốt của lão thích khách nhưng vì thể diện nên tìm lý do khác né tránh.

Giờ phút này tất cả mọi người mơ hồ có cùng cảm giác, lão thích khách này thậm chí so với đầu cự long kia còn khác người hơn.

Cố ý hay vô tình ánh mắt mọi người đều liếc nhìn Hạ Nhất Minh vài cái, theo sau lập tức thu hồi dường như việc đó không có gì đáng nói.

Nội dung từ lời nói của họ như những chuyện không quan trọng, từ chuyện băng đảo xuất hiện cho tới quyết định của họ tất cả đều không quan trọng. Bất quá lúc này bọn họ không hẹn mà cùng bộc lộ hứng thú với những việc nhỏ đó, ngược lại quên đi Hạ Nhất Minh.

- Nhất Minh. Theo thiếp trở về thôi.

Viên Lễ Huân khẽ nói:

- Đây không phải trách nhiệm của chàng.

Hạ Nhất Minh gương mặt khẽ rúm ró, đối với đề nghị của Viên Lễ Huân nếu nói hắn không động tâm quả thực nói dối.

Tại Hạ gia trang còn thân nhân hắn đang chờ, nếu hắn bị nhốt tại đây cho dù khi đi ra cũng không cách nào hình dung tương lại Hạ gia trang nữa.

Hắn thở một hơi thật dài, đôi mắt Viên Lễ Huân ánh lên vẻ cầu khẩn, hắn ngây ngốc vô thức gật đầu.

Trong mắt Viên Lễ Huân nhất thời bộc phát thần thái không hề che giấu. Trong lòng nàng, có thể không tiến giai Thần đạo, có thể không bảo vệ thông đạo này cũng không thể không quan tâm tới an nguy của Hạ Nhất Minh.

Chỉ cần hắn bình an sống cả đời như vậy hết thảy đều đáng giá.

Về phần đám Tử vong sinh vật chưa từng gặp mặt có lợi hại như lời cự long hay không, có quan hệ gì với nàng? Một năm nữa thông đạo sẽ bị phong bế, lần này cự long bộc phát thực lực có lẽ không thể thủ hộ ngàn năm nhưng một năm chắc chắn được.

Chỉ cần ở bên thông đạo này một năm, ngàn năm sau Băng Đảo hiện ra bọn họ đã chết, Tử vong sinh vật có kinh khủng hay không, đã không còn liên quan tới họ.

Đây chính là suy nghĩ chân thật trong đầu Viên Lễ Huân, mà nàng cũng không do dự biểu đạt ra.

Viên Lễ Huân bộc lộ vui mừng không chút che giấu trên gương mặt. Đám người Băng Tiếu Thiên mặc dù đang đứng nói chuyện nhưng vẫn chú ý nơi hai người, lúc này không khỏi than nhẹ một tiếng, bọn họ đã biết được quyết định của hắn.

Không hiểu vì sao mọi người đều không chỉ trích quyết định này, mỗi người đều có quyết định của riêng mình. Bọn họ không có quyền thay đổi cũng như lựa chọn giùm hắn.

Trên đỉnh đầu Viên Lễ Huân chợt sáng lên, quang mang nhu hòa chậm rãi tản ra. Quang mang nàng sử dụng dẫn dắt thần khí Băng Lăng Kính lúc này tan ra như nước.

Biến hóa kỳ dị này lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Không biết thừ khi nào thần khí Băng Lăng Kính từ thân thể Viên Lễ Huân thoát đi, bất quá nó không công kích mọi người mà chậm rãi bay lên không trung.

Trên mặt kính đột nhiên bay ra một đầu Băng phượng.

Đây đích thực là một đầu Phượng hoàng chạm từ băng. Bất quá sinh vật độc nhất vô nhị này trên không trung vô cánh tận sức bay lượn.

Hạ Nhất Minh hai mắt mở lớn, trong Cửu Long Lô có chín đầu Hỏa long mà trong Băng Lăng Kính chỉ có một đầu Phượng hoàng. Hồn phách Thần thú thủ hộ một băng một hỏa không ngờ cường đại như vậy.

Hơn nữa hắn hoài nghi, trong thần khí Băng Lăng Kính chỉ có một đầu Phượng hoàng hay vẫn còn tồn tại cường đại nữa.

Một tiếng nổ vang lên, Băng phượng không ngờ trước mặt mọi người bạo liệt. Trên không trung lúc này xuất hiện dao động cực lớn. Khi dao động này hồi phục, trên không trung đã xuất hiện một không gian thần kỳ như mặt gương.

Đám người Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn cảnh này, mặc dù bọn họ không biết vì sao Băng phượng hành động như vậy nhưng cũng mơ hồ đoán ra, hết thảy đều liên quan tới cự long.

Trên không trung phát ra ánh sáng chói lòa, trong mặt gương kia xuất hiện đám mây đen, hơn nữa đám mây này không ngừng di chuyển, càng lúc càng gần hơn.

Rốt cuộc bọn họ cũng quan sát rõ ràng đám mây này.

Đó là một đám sinh vật kinh khủng chưa từng gặp qua. Đám sinh vật này thân hình như vượn, trên chiếc cổ là phần đầu như ruồi, xúc tu trên miệng không ngừng co duỗi, đôi mắt đỏ rực quang mang.

Mọi người không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, cho dù không ai giới thiệu bọn họ cũng biết đây là thứ gì.

Tử vong sinh vật, thứ này chính là sinh vật kinh khủng trong lời cự long cùng Bách Linh Bát.

Trên không trung tình cảnh đột nhiên thay đổi, bầu trời bỗng như cao hơn.

Phía dưới tràn ngập khí tức sinh mệnh, có hoa cỏ, có thác nước, có sơn cốc. Ở nơi này có các sinh vật quen thuộc cũng như không quen hợp thành một mảnh đào nguyên xinh đẹp.
Người sáng tạo ra Tây phương Thiên đường địa ngục Quang Ám Thánh tử cùng người sáng tạo ra Đông phương Sinh tử giới Ngũ Hành Lão tổ.

Hai vị cường giả này để lại uy danh cường đại, mỗi một người tại thời đại mình đều là siêu cấp cao thủ, họ mới chân chính đạt tới Thần cấp.

Thần long đối với bọn họ đánh giá không cao, vốn cho rằng đa phần chỉ có thể tiến giai Thần đạo thông thường, người có thể tiến vào Ngụy thần cảnh giới tuyệt đối không nhiều.

Chỉ là sau khi đánh giá Hạ Nhất Minh, cự long thẳng thắng đem cảnh giới Chân thần khoác lên vai hắn, điều này khiến bất luận kẻ nào cũng không khỏi kích động.

Hạ Nhất Minh trong lòng dao động mãnh liệt. Khi hắn nghe cự long đánh giá bản thân có thể tấn giai Chân thần, cũng khó có thể kiềm chế chính mình.

Bất cứ tu luyện giả nào sau khi nghe thấy đánh giá mình có khả năng sánh vai cùng hai nhân vật trong truyền thuyết kia, cũng sẽ có cảm giác khó mà tin tưởng.

Cự long cười hắc hắc nói:

- Ngươi chỉ có khả năng tiến giai mà thôi. Về phần có thành công hay không phải xem cố gắng.

Hạ Nhất Minh trong lòng căng thẳng, vội vàng thu liễm tinh thần đang kích động.

Ánh mắt xoay chuyển, hắn cao giọng nói:

- Thần long đại nhân. Ngài không phải đã nói lúc trước tại đây có những vị tiền bối cùng Thần thú khác sao? Vì sao nơi này chỉ còn mình ngài?

Cự long bất đắc dĩ thở dài, may mà lúc này âm thanh của nó khôi phục binh thường, nếu không Hạ Nhất Minh lại bị Âm Ba Công trùng kích.

- Những đồng bạn này của ta đã sớm phân tán đi khắp nơi, bọn họ đang liệp sát những Tử vong sinh vật. Một khi đại quân của chúng tới, sẽ trở lại nơi này.

Âm thanh cự long đầy vẻ cao ngạo:

- Ở nơi này mình ta trấn thủ là đủ rồi.

Hạ Nhất Minh phát ngốc, hắn mơ hồ cảm nhận được, những vị cường giả khác rời khỏi đây không phải vì liệp sát Tử vong sinh vật mà để tránh xa đại gia hỏa kinh khủng này.

Dù sao một Thần long siêu cấp trước mặt, cho dù là Thần đạo cường giả cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

- Nửa năm. Nhiều nhất nửa năm đám viện quân kia sẽ tới. Lúc này ngươi cũng tu luyện đi. Ta hi vọng ngươi có thể trong ba tháng tiến giai Thần đạo. Như vậy nửa năm sau ngươi cùng gã Ngưng huyết nhân kỳ quái kia có thể tương đương hại vị Hư thần cường giả.

Hạ Nhất Minh kinh ngạc quay đầu nhìn lại, Thần đạo Ngưng huyết nhân vẫn im lặng như trước không có bất cứ động tĩnh nào. Mặc dù khôi lỗi này lợi hại nhưng sao có thể chống lại một vị Thần đạo cường giả chân chính.

Cười lớn một tiếng, cự long nói:

- Không nên đánh giá thấp hắn. Hắn rất mạnh, chẳng qua ngươi không thể khiến hắn dốc toàn lực mà thôi.

Hạ Nhất Minh cúi đầu, hắn cung kinh hành lễ, trong thâm tâm muốn hỏi rõ, phải làm sao khôi lỗi này mới cường đại hơn.

Nhưng còn chưa chờ hắn mở miệng, cự long đã vung tay nói:

- Ta sẽ đưa ngươi đi. Chuẩn bị cho tốt, không nên chết sớm.

Hạ Nhất Minh trong lòng cười khổ không thôi, cự long này thật sự bá đạo. Không thể cúi đầu mãi, hắn trầm giọng nói:

- Vâng.

Cự trảo thật lớn vung lên, Hạ Nhất Minh cùng Thần đạo Ngưng huyết nhân trong nháy mắt đã bị cỗ lực lượng khổng lồ bao vây. Quang mang lóe lên bọn họ lập tức biến mất tại chỗ.

Trên không trung, thân thể cự long đột nhiên dao dộng mãnh liệt. Theo sau thân thể nó chậm rãi thu nhỏ lại, chỉ giây lát một đầu Thần long dài mười lăm trượng hiện ra.

Mặc dù thể tích mười lăm trượng xét thế nào cũng không liên quan tới hai từ " nhỏ bé" nhưng so với cự long khủng bố vừa rồi, quả thật chênh lệch rất khó hình dung.

Nếu đám người Hạ Nhất Minh thấy được cảnh này phỏng chừng sẽ mắng nhiếc không thôi.

Đầu cự long này rõ ràng có thể biến hóa nhỏ lại nhưng vẫn để nguyên thể trạng kinh khủng hù dọa mọi người.

Biến hóa xong cự long lần nữa trở lại sa mạc, nó nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên quang mang kỳ dị.

Giờ phút này nó không hề là đầu Thần thú kinh khủng kia mà trở thành lão nhân đầu tâm cơ.

Nó lầu bầu nói:

- Hắn tại sao cũng xuất hiện? Chẳng lẽ thật sự có người tiến vào sơn động kia? Ngũ hành luân hồi cùng Quang Ám hợp bích. Ha ha...Tiểu tử thú vị. Thật đáng tiếc, nếu như không phải có thông đạo đáng chết này, ta nhất định không bỏ qua cơ hội.

Sau hồi lâu âm thanh đầy cảm khái vang lên:

- Năm ngàn năm. Không ngờ đã trải qua năm ngàn năm. Quyết định lúc đầu thật sự lỗ mãng. Hắn có năng lực lấp kín thông đạo này không?

Một cơn gió thổi thổi trên mặt cát, chỉ trong chốc lát mảnh cát bụi bao phủ nơi này.

Đám người Hạ Nhất Minh cũng không biết, cát bụi bao trùm mới là bộ mặt nơi đây. Khi bọn họ mở ra Băng Đảo, cát bụi nơi này im ắng, cho tới khi bọn họ rời khỏi, Thần long thu liễm uy năng đám cát bụi này mới bắt đầu tàn phá tiếp.

Không bao lâu tất cả đều bao trùm trong cát bụi, cuồng phong mỗi lúc một lớn nhưng trong phạm vi một dặm quanh nơi này không hề xuất hiện hạt cát nào.

Tựa hồ có một lực lượng thần bí nào đó che chở nơi này.

Đây là nơi đám người Hạ Nhất Minh xuất hiện, hơn nữa là nơi Kỳ Lân thú rời đi,

Đây chính là thông đạo duy nhất thông với Bắc hải, cũng là nơi Thần long cùng đồng bạn thủ hộ.

Quang mang lóe lên trong biển cát, giống như trong đêm tối duy nhất một ngọn đèn hấp dẫn tầm mắt sinh vật.

Đầu cự long dài hơn mười trượng cuốn mình nằm xuống cẩn thận che chắn nơi này giống như đang che chở hài tử của mình.