[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 1025 : Thần vật có linh
Ngày đăng: 02:26 22/08/19
Các đại yêu đang điên cuồng thúc dục Hà Lạc Đại Trận vây công Cơ Hạo đồng thời dừng tay, một đám giống như gặp quỷ nhìn đống lớn đạo phù, linh phù cùng lôi hỏa trước mặt Cơ Hạo.
Có thể tu luyện đến cảnh giới có thể so với nhân tộc Vu Đế, các đại yêu này ít nhất cũng tu luyện hơn vạn năm. Sống lâu, kiến thức sẽ nhiều, các đạo phù, linh phù cùng lôi hỏa Đại Xích đạo nhân tự tay luyện chế, nhìn qua, mỗi một dạng đều rất bình thường không chút bắt mắt.
Nhưng nhìn kỹ, các vật Cơ Hạo đặt ở trước mặt hắn, mỗi một dạng đều đạo vận nồng đậm, anh hoa nội liễm. Thần thức đám đại yêu đảo qua những vật này, đều cảm thấy một loại run sợ bắt nguồn từ sâu trong linh hồn.
Loại cảm giác khủng bố đó, giống như bọn họ còn là một tiểu yêu sơn dã nho nhỏ, đụng phải thời tiết mưa to sấm sét, chỉ có thể nấp ở trong sào huyệt đơn sơ của mình, cảm thụ sấm sét khủng bố từ đỉnh đầu quay cuồng đi qua, lúc nào cũng có thể đem bọn họ bổ tan xương nát thịt.
Khủng bố như vực như biển, sâu không lường được, khủng bố làm bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng.
Trên trán các đại yêu đứng ở trên đại tinh Cửu Cung Tinh Đồ chảy ròng ròng từng đợt mồ hôi lạnh. Thật kỳ lạ, vừa rồi nếu bọn họ chưa kịp dừng công kích, chỉ cần có một mảng ánh sao đụng chạm đến các đạo phù, linh phù cùng lôi hỏa kia mà nói, bọn họ không chút nghi ngờ những bảo bối này một khi phát nổ, bọn họ khẳng định sẽ bị nổ hóa thành tro bụi.
Về phần nói Cơ Hạo...
Cơ Hạo được Bàn Cổ Chung chụp vào, ngay cả Hà Lạc Đại Trận cũng không thể tổn hại hắn chút nàp, những vật phẩm này nhắm chừng cũng không chạm tới một sợi lông của hắn.
“Nghiêu Bá Cơ Hạo, ngươi, ngươi từ nơi nào...” Một cự yêu hình dạng như cá sấu, trên làn da tràn đầy cục cứng lắp bắp chỉ vào những vật phẩm này, vừa sợ hãi, vừa tham lam hỏi: “Những bảo bối này, ngươi, ngươi rốt cuộc là từ đâu kiếm được?”
Hai tay Cơ Hạo đặt ở trên Thái Cực Thần Phong, ngón tay búng lưỡi kiếm, phát ra tiếng kiếm ngân du dương thanh thúy. Hắn nhìn cũng không thèm nhìn cự yêu lên tiếng này một cái, chỉ để ý tới bản thân mình nói: “Hà Đồ, Lạc Thư, các ngươi đã là thần vật, hẳn có thể nghe được lời của ta. Sư môn của ta, đại sư bá là Đại Xích đạo nhân, nhị sư bá là Thanh Vi đạo nhân, sư tôn ta...”
Một thanh âm cổ xưa mà tang thương đột ngột không biết từ chỗ nào truyền đến: “Vũ Dư đạo nhân... Gia hỏa làm người ta đau đầu kia, là sư tôn của ngươi?”
Thân thể toàn bộ đại yêu nắm giữ Hà Lạc Đại Trận đồng thời giật một cái, bọn họ thất kinh hết nhìn đông tới nhìn tây, đều thất thanh kinh hô. Hà Đồ, Lạc Thư, đây là chí bảo Côn Bằng cất giữ vô số năm, Côn Bằng cũng chưa hoàn toàn luyện hóa hai kiện bảo bối này, cho nên Côn Bằng diễn hóa Hà Lạc Đại Trận, vẫn luôn cần dựa vào các đại yêu này đến phụ trợ hắn khống chế trận pháp vận chuyển.
Nhiều năm rồi, các đại yêu này giúp đỡ Côn Bằng thao diễn đại trận cũng có nhiều tới mấy trăm lần, nhưng bọn hắn chưa bao giờ ở trong Hà Lạc Đại Trận nghe được thanh âm này.
Hà Lạc Đại Trận thế mà không hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của bọn hắn, các đại yêu vốn kiêu căng ngạo mạn này đột nhiên cảm thấy sau lưng túa ra từng đợt mồ hôi lạnh, có một loại cảm giác cực kỳ điềm xấu dần dần sinh ra.
“Vũ Dư đạo nhân, là sư tôn ta.” Cơ Hạo chậm rãi đứng dậy, hai tay nắm Thái Cực Thần Phong, trường kiếm cắm thẳng tắp ở trước mặt hắn. Hắn lạnh giọng nói: “Ngươi quen lão nhân gia ông ấy, vậy không còn gì tốt hơn... tính tình người, ngươi biết?”
Trầm mặc chốc lát, thanh âm cổ xưa mà tang thương kia thở dài một hơi nặng nề: “Những phù lục lôi hỏa này, là Đại Xích đạo nhân luyện chế nhỉ?”
Cơ Hạo gật gật đầu, trầm giọng nói: “Ngươi cảm thấy, các đạo phù lôi hỏa đại sư bá tự tay luyện chế, có thể hư hao Hà Lạc Đại Trận hay không? Có thể tổn hại bản thể các ngươi hay không? Hoặc là nói... Ta bất chấp tính mạng, cược với các ngươi một ván nữa!”
Nghiến răng, Cơ Hạo đem Thiên Địa Kim Kiều, Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh, Thái Cực Càn Khôn Kính tất cả đều đưa ra.
Hắn chỉ vào mấy món chí bảo khí tức hùng hồn khổng lồ kia, âm trầm nói: “Bất chấp hậu quả không nghĩ tới ngày mai, ta để cho các bảo bối này tự hủy mà nói...”
Một thanh âm thanh thúy mà du dương vang lên, mang theo vài phần mỉa mai, thanh âm này lạnh lùng nói: “Không có bất cứ một món tiên thiên chí bảo nào sẽ tự bạo thân mình... Nhận chủ thì nhận chủ, giúp các ngươi đánh nhau thì giúp, nhưng muốn chúng ta các tiên thiên linh vật này tự hủy? Ha ha, ngươi có thể diện lớn như vậy?”
Cơ Hạo ho khan một tiếng, hắn cũng không biết hai thanh âm này cái nào là Hà Đồ, cái nào là Lạc Thư. Hắn sau khi ho khan một tiếng, toàn lực thúc giục khí tức của vài món chí bảo: “Có lẽ các ngươi sẽ không, nhưng vài món bảo bối này của ta khẳng định sẽ... Bởi vì bọn nó không phải tiên thiên bảo vật thiên địa sinh thành, mà là hậu thiên luyện chế mà thành... nguyên linh bọn nó chưa dưỡng thành, bảo bọn họ tự bạo tự hủy, chỉ là việc một suy nghĩ của ta!”
Hai thanh âm một lần nữa trầm mặc, qua một lúc lâu, thanh âm cổ xưa tang thương kia khô cằn nói: “Lấy hậu thiên chi lực, luyện chế tiên thiên chí bảo? Đây là... Ừm, hương vị này rất quen thuộc, là hắn ra tay? Ngươi... rất được bọn hắn coi trọng sao.”
Thanh âm thanh thúy mà du dương kia cũng trở nên khô cằn, bộ dáng có chút uể oải: “Điểm chết người là, ngươi là đồ đệ của Vũ Dư đạo nhân... Ài, cho dù không phải Vũ Dư đạo nhân, hai vị kia, còn có vị kia phía sau bọn họ, cũng không dễ chọc.”
Cơ Hạo trầm giọng nói: “Ta không yêu cầu quá nhiều, chỉ muốn hai vị mở đại trận, thả ta rời khỏi.”
Hai thanh âm hầu như đồng thời vang lên: “Thả ngươi rời khỏi... Có thể, nhưng, chúng ta đã bị Côn Bằng tế luyện vô số năm, non nửa chân linh bị hắn khống chế, ngươi nếu có thể hủy chân linh lạc ấn hắn để lại trong cơ thể chúng ta, cái gì cũng dễ nói chuyện cả.”
Lời còn chưa dứt, một khối không khí hai màu đen trắng dây dưa quay quanh lẫn nhau lặng lẽ hiện lên, trong khối không khí này có vô số sóng nước mênh mông khôn cùng, trong sóng nước một con cá lớn vô cùng lúc chìm lúc nổi, thỉnh thoảng ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu cao vút như rồng gầm.
Ở đỉnh đầu con cá lớn đó lơ lửng một quyển dài đến trăm dặm, trên quyển trục bóng nước hư vô mờ mịt mênh mang, hư ảnh vô số dòng sông lớn quấn quýt xoay quanh. Cơ Hạo chỉ hướng trên trường quyển liếc một cái, đã cảm thấy thân thể như bị sóng lớn vỗ vào không đứng vững được.
“Ngươi có đạo phù Đại Xích đạo nhân luyện chế, vừa lúc!” Thanh âm Hà Đồ Lạc Thư đồng thời vang lên: “Giúp chúng ta hủy một chút chân linh lạc ấn này của Côn Bằng, tính cả Vạn Lưu Quy Hư Đồ hắn dùng để tế luyện chúng ta đồng loạt phá vỡ, chúng ta khôi phục tự do, sẽ đưa ngươi rời khỏi!”
Trong mắt Cơ Hạo chợt lóe hàn quang, hắn trầm giọng nói: “Đưa ta rời khỏi còn chưa tính, các ngươi vây nhốt ta lâu như vậy, làm Tự Hi đại nhân bị thương nặng như thế... Các ngươi còn phải giúp ta vây khốn mấy đại yêu kia mới được.”
Trầm mặc chốc lát, Hà Đồ Lạc Thư đồng thời nói: “Chỉ một lần này... đừng hòng khiến huynh đệ chúng ta nhận ngươi làm chủ!”
Cơ Hạo cười ngẩng đầu lên, hướng các đại yêu trợn mắt há hốc mồm kia gật gật đầu: “Chỉ một lần này, các ngươi giúp ta vây khốn đám đại yêu, chờ ta và Tự Hi đại nhân liên thủ đối phó Côn Bằng, điều gì khác cũng dễ nói chuyện cả.”
Hà Đồ Lạc Thư cùng cất tiếng cười to, hai khí đen trắng dần dần tản ra, lộ ra chân linh lạc ấn của Côn Bằng.