[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 1064 : Hỏa thiêu liên thành
Ngày đăng: 02:27 22/08/19
Nghe xong tiếng rống của Hậu Thổ, Cơ Hạo không khỏi cả kinh!
Chúc Dung? Thiên đình hỏa bộ chính thần Chúc Dung? Một trận chiến Vũ sơn, Cơ Hạo rõ ràng đã đem Chúc Dung đánh hồn phi phách tán, ngay cả thần vị thần lục của hắn cũng đánh tan rồi, kẻ Hậu Thổ gọi là Chúc Dung là ai?
Vừa rồi dưới hai con rồng nước của Cộng Công công kích mãnh liệt, mười mấy tòa thần tháp trong đội vận lương của Đồ Sơn thị nổ tung, lửa lớn dẫn cháy mấy chục thành trì gỗ vận lương, bốc cháy lửa lớn hừng hực, khắp trời đều lan tỏa hương vị lúa mạch nướng chín nồng đậm.
Các chiến sĩ Đồ Sơn thị không kịp cứu hoả, dẫn tới thế lửa trong những tòa thành trì kia càng lúc càng lớn.
Hậu Thổ sau khi rống to một tiếng, một tòa thành trì trong đó đột nhiên lao ra một cột lửa cao tới vạn trượng, lửa màu đỏ tím hóa thành một đóa hoa sen lửa thật lớn hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán, một bóng người cao nghìn trượng từ trong cột lửa nhảy vọt ra.
Nửa thân trên là một đại hán cao lớn tráng kiện, nửa thân dưới là thân thể Hỏa Kỳ Lân, đỉnh đầu đại hán một ấn tỳ màu đỏ lơ lửng, tay trái nâng một ngọn đèn, tay phải mang theo một thanh trường kiếm hỏa diễm quấn quanh, vừa mới từ trong cột lửa nhảy ra, liền há mồm phun ra một cơn sóng lửa thật lớn.
Lửa màu đỏ tím dâng trào, lửa đại hán phun ra sền sệt như keo, bám vào ở trên thân người liền theo áo giáp, làn da, cốt nhục đốt mãi. Mấy vạn chiến sĩ Đồ Sơn thị bị lửa lớn dính ở trên người, đốt bọn họ gào rống thê thảm, ở trên đất không ngừng lăn lộn, nhưng như thế nào cũng không sao dập tắt ngọn lửa được.
Có chiến sĩ Đồ Sơn thị bị lửa lớn làm bỏng nhịn không được đau đớn thấu tim, bọn họ gào to nhảy xuống nước.
Lửa vẫn hừng hực thiêu đốt trong ngoài cơ thể bọn họ, nước cũng không sao dập tắt lửa trên thân bọn họ. Tiếng rú thảm từ dưới nước truyền đến trở nên cực kỳ nặng nề, lửa nhiệt độ cao thiêu đốt đại thủy sôi trào, trên mặt nước không ngừng bốc ra khí nóng màu trắng.
“Ngươi... Vào bằng cách nào?” Đồ Sơn lão nhân ở dưới một đám hộ vệ bên người vây quanh hướng phía rời xa người lửa đó chạy trốn.
“Nơi có lửa, bản tôn có thể đến theo ý muốn!” Đại hán nửa người nửa kỳ lân cúi đầu uy nghiêm nhìn Đồ Sơn thị: “Các ngươi nơi này cháy to, đối với bản tôn mà nói, đây là đường lớn!”
Khóe mắt Cơ Hạo kịch liệt giật giật, thằng nhãi này nếu nói là thật, chẳng phải về sau ban đêm đốt một ngọn nến, đuốc cái gì đó, đều có thể trở thành thông đạo cho thằng cha này xâm nhập? Nói như vậy, về sau Nghiêu Sơn thành của Cơ Hạo, buổi tối chiếu sáng chỉ có thể dùng dạ minh châu cùng trân châu bảo ngọc khác, không thể vận dụng chút lửa nào.
“Đáng chết, không lẽ về sau con dân của ta chỉ có thể ăn sống nuốt tươi con mồi, ngay cả đốt lửa nấu cơm cũng không được sao?” Da đầu Cơ Hạo căng lên từng đợt, thằng cha này sao lại khó chơi như vậy?
Trên ngọn đèn ở tay trái người lửa, từng dải ánh lửa không ngừng bốc lên, hóa thành những con rồng lửa hướng về bốn phương tám hướng cấp tốc khuếch tán. Nơi rồng lửa hạ xuống, vô luận là túi lương thực, tường thành bằng gỗ hay là chiến sĩ Đồ Sơn thị, hoặc là bọn cá voi khổng lồ kéo thành trì bằng gỗ, còn có đại thủy bên thân cá voi khổng lồ.
Nơi rồng lửa tới, vạn vật đều cháy, ngay cả hơn trăm tòa Ngu tộc thần tháp bị ánh lửa màu đỏ tím khẽ đụng tới một chút cũng nhanh chóng cháy lên, thần tháp cao tới nghìn trượng hừng hực thiêu đốt, thiêu đốt phù văn trận pháp trong thần tháp không ngừng nổ đùng, rất nhanh đã có mười mấy tòa thần tháp một lần nữa nổ tung, đột nhiên gia tăng vài phần uy lực ngọn lửa!
“Ta chính là Chúc Dung!” Người lửa giơ cao cây đèn, vừa há mồm phun lửa vừa cao giọng la lên: “Phàm nhân các ngươi, không tôn kính thiên đình, không tôn kính thần linh, hôm nay mỗ ở đây lấy lửa càn quét nhân gian dơ bẩn, để các ngươi hiểu phải như thế nào mới có thể làm một phàm nhân tốt!”
Cơ Hạo nhoáng Thái Cực Càn Khôn Kính lên một cái, một mảng lớn thái âm chi khí trắng xoá tuôn ra.
Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, thái âm chi khí bá đạo đột phá kết giới thần tháp đội vận lương của Đồ Sơn thị, hóa thành một mảng lớn gió lạnh thấu xương gào thét cuốn qua. Gió lạnh và lửa kịch liệt va chạm, núi băng, biển lửa các loại ảo ảnh không ngừng lóe lên. Thân thể Cơ Hạo run nhè nhẹ, thân thể cao lớn của người lửa tự xưng là Chúc Dung cũng rung động một cái.
“Ngươi là Chúc Dung?” Cơ Hạo lớn tiếng cười lạnh: “Đùa cái gì vậy, Chúc Dung thằng nhãi đó, đã bị ta chém giết ở chân Vũ sơn!”
“Thì sao?” Chúc Dung ngẩng đầu lên, nhìn Cơ Hạo lạnh nhạt nói: “Ngươi giết một Chúc Dung, thiên đình tự nhiên sẽ có Chúc Dung khác! Chúc Dung không chỉ là một dòng họ, càng là một chức quan... Phàm đứng đầu hỏa bộ chính thần thiên đình ta, chính là Chúc Dung! Ta, hiện tại chính là Chúc Dung!”
Chúc Dung mở hai mắt, trong con ngươi đỏ bừng đột nhiên sáng ngời, chợt nghe hai tiếng kêu bén nhọn truyền đến, từ trong mắt Chúc Dung chui ra hai con ong lửa toàn thân lửa tím quấn quanh, ong lửa to cỡ vại nước tốc độ kinh người kéo một mảng lớn ánh lửa màu tím, nhanh như tia chớp hướng Cơ Hạo đâm tới.
“Cái quỷ gì vậy?” Cơ Hạo hét lớn một tiếng, lật tay chém ra Thái Cực Thần Phong, một kiếm chém ở trên thân hai con ong lửa.
Thái Cực Thần Phong dễ dàng đem hai con ong lửa bổ ra, sau đó Cơ Hạo lập tức hiểu mình mắc mưu gây họa rồi —— thân thể hai con ong lửa đó sau khi vỡ ra, trong cơ thể tất cả đều là lửa tím nhiệt độ cao sền sệt như tương, lửa nhanh chóng bành trướng đến phạm vi ngàn dặm, gào thét hóa thành một đám mưa lửa rơi xuống phía dưới.
“Lương thực!” Đồ Sơn lão nhân khàn giọng kinh hô một tiếng.
“Lương thực! Đáng chết!” Cơ Hạo vội cúi đầu. Hai con ong lửa đó rõ ràng là hai khỏa hỏa lôi uy lực thật lớn, chính là dùng để tính kế chỗ lương thực kia!
Lửa màu tím nhiệt độ cực cao, cao đến mức nơi lửa đi qua, vô luận là các túi lương thực hay là thành trì bằng gỗ lớn, khẽ chạm phải lửa tím liền hóa thành một làn khói. Hơn một ngàn tòa thành trì bằng gỗ trong chớp mắt đã bị cháy sạch sẽ, ngay cả cá voi khổng lồ kéo thành trì cũng bị đốt thành một mảng lớn tro bụi.
Thành trì rậm rạp dựa sát vào nhau, lửa lớn theo thành trì không ngừng lan tràn, cả đống lớn lương thực ở trong ánh lửa cấp tốc hóa thành hư ảo.
Cơ Hạo hét một tiếng giận dữ, sải bước hướng Chúc Dung áp sát.
Chúc Dung cười một tiếng quái dị, bốn phương tám hướng đột nhiên có mấy ngàn thần binh mặc hỏa diễm giáp trụ xuất hiện, bọn người kia cầm lá cờ lớn bốc cháy hừng hực vẫy một phen, trên trời liền có vô số hỏa diễm hóa thành một mảng biển lớn vồ xuống, mắt thấy toàn bộ lương thực Đồ Sơn lão nhân vận đến sắp bị biển lửa bao trùm!
Đồ Sơn lão nhân bất đắc dĩ vỗ tay một cái, khẽ thở dài một hơi: “Không sao... Đốt một lô, lão phu còn có lương thảo ở phía sau.”
Cơ Hạo rõ ràng nghe được lời Đồ Sơn lão nhân nói, hắn nghẹn lời nhìn lão nhân này một cái, đối với sự giàu có của Đồ Sơn thị hắn đã không thể nói nên lời.
Đào Sát… trưởng lão các bộ tộc đều đã đỏ mắt, đó chính là lương thực, là lương thực, là lương thực có thể cứu mạng! Nhiều lương thực như vậy, đủ bộ tộc của riêng bọn họ ăn mấy tháng!
“Đồ chết tiệt!” Đào Sát rống giận đem răng Thao Thiết tế ra, mấy ngàn sợi xích màu bạc mang theo tiếng xé gió bén nhọn hướng các thần binh đó quấn quanh.
Cơ Hạo thì lắc mình một cái đến cạnh Bàn Cổ Chung, hắn dùng sức đánh Bàn Cổ Chung một phát, chỉ vào Cộng Công trong hỗn độn khí lưu thương thế thảm trọng cười lạnh không thôi: “Muốn hắn sống, thì dập lửa!”
Không đợi Chúc Dung mở miệng, Cơ Hạo giơ lên Thái Cực Thần Phong, hung hăng xuyên qua bụng Cộng Công.