[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 1104 : Văn Mệnh cầu viện

Ngày đăng: 02:27 22/08/19

Trên đầu một con Tinh Không Cự Quy, Man Man cầm một cái Thao Thiết Nha Cơ Hạo mô phỏng, cực lực thúc dục sợi xích màu bạc buông xuống nước. Sợi xích nhỏ nhắn dài mấy vạn trượng như vật còn sống thong thả qua lại trong nước, mấy cái răng nanh bén nhọn treo trên sợi xích thượng, ở trong nước sâu tối như mực không ngừng phát ra ánh sáng mờ mờ. Mấy con cá lớn dài bảy tám trượng bị răng nanh phát ra hào quang hấp dẫn, thân thể cực lớn cấp tốc xuyên qua, cắn một phát ở trên cái răng nanh. Chợt nghe một tiếng vang thanh thúy, răng nanh bén nhọn vỡ ra như đóa hoa nở rộ. Con cá lớn kịch liệt giãy dụa, răng nanh vỡ ra xuyên thấu đầu nó, từng tia máu tươi khuếch tán ra ở trong nước sâu. Thao Thiết Nha theo con cá lớn giãy dụa nhảy lên, Man Man ngồi ở trên đầu con rùa khổng lồ đột nhiên cười lớn một tiếng, vội vàng toàn lực kéo Thao Thiết Nha. Man Man có man lực không nhỏ, sau khi lôi kéo một phen, Thao Thiết Nha kéo mấy con cá lớn lộ ra khỏi mặt nước. Da Ma Sam Gia hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bừng bừng hứng thú lao về phía một con cá lớn, mắt trừng tròn xoe hò hét: “Cá lớn quá, nha, cá lớn quá, ta chưa từng thấy lớn như vậy...” Con cá lớn kia quẫy mạnh cái đuôi, cái đuôi cá hung hăng vụt ở trên mặt Da Ma Sam Gia. Da Ma Sam Gia mặt mày hớn hở bị đập tối tăm mặt mũi, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo loạng choạng, đặt mông ngồi trên đầu con rùa khổng lồ thật lâu mà chưa phục hồi tinh thần lại. Man Man dùng sức vỗ tay cất tiếng cười to, hướng phía Da Ma Sam Gia cười nói: “Tiểu gia nha đầu, thân thể ngươi quá yếu, lần sau về Nam Hoang, kiếm cho ngươi mấy thùng hỏa long tinh huyết trút vào, cam đoan ngươi có sức mạnh như cự nham tinh tinh trên núi!” Thiếu Ti che miệng ở một bên vụng trộm cười, nàng cũng không có ý tứ đi qua đỡ Da Ma Sam Gia. Một làn gió nhẹ cấp tốc lướt qua, Phong Hành lặng yên không một tiếng động tới bên người Da Ma Sam Gia, hai tay hắn khoanh ở trước ngực, nheo mắt cúi đầu nhìn Da Ma Sam Gia, rất thiếu kiên nhẫn quát lớn: “Ngươi sao lại ngốc tới mức như vậy? Thật không biết ngươi làm sao lớn được như vậy! Có thể bị đuôi cá vụt choáng... Ngươi ngốc như vậy, về sau làm sao gả đi được đây?” Da Ma Sam Gia ngẩng đầu lên, trông mong nhìn chằm chằm Phong Hành. Phong Hành bỗng dưng nhìn thấy đôi mắt Da Ma Sam Gia thật to, ngập nước, đột nhiên rất kinh hoảng quay đầu, chộp loạn lấy bả vai nàng đem nàng nhấc lên, khàn giọng nói: “Lần sau... Cẩn thận chút. Man Man khỏe, có chuyện gì, ngươi để nàng chắn ở phía trước... Ngươi một tiểu nha đầu Ngu tộc, không dùng pháp thuật, ngươi xông lên muốn vật lộn với con cá lớn đó sao?” Trên tường thành doanh trại phía sau, Cơ Hạo ghé vào trên một mảng tường thành, nheo mắt nhìn đoàn người Man Man, Thiếu Ti. “Hừ, Phong Hành tên ngu xuẩn này, hắn còn mắng người ta ngốc, ta còn sợ hắn đời này không tìm được nữ nhân nào đâu.” Cơ Hạo thì thầm oán giận: “Rõ ràng là quan tâm tiểu nha đầu người ta, sao có thể mắng người ta ngu ngốc chứ? Bản thân khẩn trương tới mức như vậy, rõ ràng là một tên ‘trai – tân’ từ thân thể đến linh hồn!” Đào Sát đắc ý mặc một bộ chiến giáp uy vũ mới tinh đứng ở bên người Cơ Hạo, nghe xong hắn oán giận, Đào Sát ưỡn ngực, hai tay yêu thích không buông tay vuốt ve phù điêu đầu Thao Thiết hung tàn bạo ngược kia trên giáp ngực. Thao Thiết nhất tộc trừ vũ khí đánh giết sắc bén Thao Thiết Nha tổ truyền, còn có một bộ ‘Thao Thiết giáp’ trân quý dị thường, được xưng là con Thao Thiết đầu tiên trong thiên địa sau khi ngã xuống biến thành. Đào Sát ngày thường chưởng quản Thao Thiết Nha, mà bộ Thao Thiết giáp này thì thuộc về chiến sĩ thủ lĩnh Thao Thiết nhất tộc thường trú Bồ Phản mặc bên mình. Mấy ngày nay Đào Sát mang theo tộc nhân đào bới vô số mỏ ngũ kim, Cơ Hạo lấy Thao Thiết giáp làm khuôn mẫu, dùng cái đỉnh nhỏ năm màu mô phỏng ra mười mấy vạn bộ trọng giáp. Những Thao Thiết giáp mô phỏng có chín thành lực phòng ngự vật lý của chính phẩm ‘Thao Thiết giáp’, cường độ khiên pháp lực bảo vệ thì tương đương với 85% chính phẩm, mà lực lượng tinh thần chấn nhiếp hung tàn bạo ngược trời sinh của Thao Thiết giáp, thì mô phỏng ra khoảng tám phần. Đào Sát mặc chính là Thao Thiết giáp Cơ Hạo mô phỏng, bộ giáp trụ này đủ để gia tăng gấp đôi chiến lực tổng hợp của Đào Sát, khiến tỷ lệ sinh tồn của chiến sĩ Thao Thiết nhất tộc ở trên chiến trường tăng lên hơn mười lần! Cho nên hai ngày qua Đào Sát hầu như là một tấc cũng không rời Cơ Hạo, tên cáo già này ước gì từ trên người Cơ Hạo kiếm được nhiều lợi ích hơn nữa. “Nghiêu Hầu lời này nói... Phong Hành đứa nhỏ này, lão tử ta thích, tấm lòng son, tấm lòng son!” Đào Sát cười đến mức mắt cũng nheo thành một đường, hắn đổi đề tài, đột nhiên cười nói: “Hắc hắc, Nghiêu Hầu à, cái cánh Bạch Hổ kia của Bạch Hổ nhất tộc, sau khi đeo vào có thể ngưng tụ canh kim sát khí, gia tăng trực tiếp gấp ba lực sát thương... Cũng phối cho chúng ta đi?” Khóe miệng Cơ Hạo giật giật, hung hăng trừng mắt nhìn Đào Sát một cái. Thao Thiết Nha, cánh Bạch Hổ, Hỗn Độn Thuẫn, Đào Ngột đao, đây là tổ truyền chí bảo mấy đại bộ tộc cường thế đỉnh cấp nhất Tây Hoang, Cơ Hạo mượn dùng lực lượng cái đỉnh nhỏ năm màu, có thể mô phỏng ra phỏng chế phẩm có được tám chín thành uy lực của bọn họ. So sánh với chính phẩm, các phỏng chế phẩm chỉ khiếm khuyết vài phần linh tính, lực sát thương cùng lực phòng ngự cơ bản đều cực kỳ khả quan. Nhưng khác với đúc mũi tên phù văn, tài liệu những thần binh lợi khí đó tiêu hao quả thực là một con số thiên văn, chỉ nói Thao Thiết giáp của Thao Thiết nhất tộc, mười mấy vạn bộ Thao Thiết giáp đã đào rỗng ba mạch khoáng ngũ kim khoáng thạch to lớn. “Muốn cũng được... Tài liệu tự chuẩn bị!” Cơ Hạo hừ hừ một tiếng: “Mặt khác, thành phẩm ta muốn lấy đi một nửa, quân đội Nghiêu Sơn lĩnh ta còn chưa có trang bị tốt như vậy đâu!” Đào Sát chép miệng một cái, chà chà tay đang muốn nói chuyện, trên bầu trời một luồng gió xoáy chảy xiết rủ xuống, trong gió xoáy một quái nhân lưng mọc hai cánh, gương mặt như đại điêu tay trái cầm một cây roi thép, tay phải nắm một quyển trục da rồng, hai mắt đỏ bừng hướng xung quanh thành trại nhìn lướt qua, nhanh chóng tập trung thân hình Cơ Hạo. “Nghiêu Hầu, ta là Lôi Oanh, thuộc hạ của Văn Mệnh đại nhân. Đây là Văn Mệnh đại nhân thư!” Tay phải Lôi Oanh dùng sức ném, đem quyển trục da rồng ném đến trước mặt Cơ Hạo. Cơ Hạo chộp lấy quyển trục da rồng, rất kinh ngạc nhìn thoáng qua Lôi Oanh, vội vàng mở quyển trục. Từng luồng khói năm màu dần dần dâng lên, trong làn khói thân hình Tự Văn Mệnh hiện lên, Tự Văn Mệnh vẻ mặt tiều tụy cười khổ hướng Cơ Hạo chào hỏi, sau đó gọn gàng dứt khoát nói: “Cơ Hạo, thủy yêu đại quân đến từ phía bắc đã cho chúng ta quá nhiều phiền toái, áp lực quá lớn. Đại đội nhân mã trị thủy của chúng ta căn bản không thể an tâm đào thủy đạo.” “Những ngày qua, đội ngũ trị thủy Bồ Phản phái ra ngày đêm bị vô số thủy yêu xâm nhập, chúng ta tiêu diệt vô số thủy yêu, nhưng còn có vô số thủy yêu không ngừng trào ra. Nếu không đoạn tuyệt hậu viên của bọn chúng, chuyện trị thủy chỉ là trò cười.” “Ở phương Bắc, ngươi có thể hấp dẫn một bộ phận thủy yêu chú ý không? Có thể đem một bộ phận thủy yêu kiềm chế, hoặc là tiêu diệt ở phương Bắc, làm bọn chúng không thể tiếp tục nam hạ không? Nếu có thể làm được, tất nhiên là vô cùng tốt; nếu áp lực quá lớn, ta nơi này lại nghĩ cách.” Cơ Hạo hơi sửng sốt, sự tình chật vật đến loại tình trạng này sao? Thế mà khiến Tự Văn Mệnh mở miệng hướng mình xin giúp đỡ? Cơ Hạo nhìn thoáng qua Lôi Oanh, trầm giọng nói: “Trở về nói cho Văn Mệnh đại thúc, ta biết nên làm như thế nào.”