[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 1310 : Binh qua gặp lại
Ngày đăng: 02:31 22/08/19
Sừng rồng của tổ long mài thành Long Giác Kiếm, Long tộc coi là tổ long hóa thân cung phụng ở trong miếu tổ, đồ dùng cúng tế thần thánh chỉ có ở trên tế tổ điển lễ trọng đại, mới có thể rất cung kính mời ra, công khai như vậy xuất hiện ở nơi này.
Cơ Hạo cười khan vài tiếng, hắn nhìn U Minh giáo chủ cười gượng nói: “Tiền bối, một đôi Long Giác Kiếm này, ngươi dám thu sao?”
Sắc mặt U Minh giáo chủ cực kỳ đặc sắc, ánh mắt hắn nhìn về phía Bàn Giả cực kỳ phức tạp. Qua hồi lâu, hồi lâu, U Minh giáo chủ mới từ từ nói: “Đây là đôi Long Giác Kiếm dùng sừng tổ long luyện chế đó, thật sự tăng trưởng kiến thức rồi... Bần đạo không muốn bị một đám rồng điên đuổi giết khắp thiên hạ, cho nên...”
Hung quang chợt lóe trong mắt Bàn Giả, nàng chỉ vào đôi Long Giác Kiếm kia cười nói: “Vị đạo hữu này, Long Giác Kiếm này, đạo hữu nếu coi trọng, cứ việc cầm là được. Chỉ cần tiểu nữ tử khôi phục thân thể, cái gọi là Long tộc kia sao, tiểu nữ tử tự nhiên sẽ giúp đạo hữu giải quyết tất cả nỗi lo về sau.”
Cơ Hạo nhe răng, khuôn mặt U Minh giáo chủ giật giật.
Hai người nhìn nhau một cái, đồng thời nhìn về phía Bạch Vũ, Cơ Hạo cười gượng nói: “Bạch Vũ tiên sinh, chúng ta coi như là có giao tình. Ở trước khi nghe thành ý của Uy Tư Đinh gia tộc, mong Bạch Vũ tiên sinh giúp một việc.”
Nhìn thoáng qua đám Hắc Thủy Huyền Xà đứng ở một bên khí tức âm trầm, Cơ Hạo trầm giọng nói: “Các tiểu nha đầu ta đấu giá được, Bạch Vũ tiên sinh đem họ giao cho Mặc Thạch tiên sinh, bảo hắn giúp ta vận chuyển đi nơi an toàn.”
Không đợi Bạch Vũ mở miệng, Cơ Hạo rất nhẹ nhàng nói: “Vẻn vẹn mười mấy vạn cực phẩm vu tinh, lấy thực lực Uy Tư Đinh gia tộc chắc là chướng mắt, cho nên, giá trị con người các nha đầu đó, coi như tính vào trong U Minh Huyết Chi này, mọi người không có ý kiến chứ?”
Bàn Giả ở một bên chớp mắt, lớn tiếng quát: “Lão tôm tít, ngươi có ý tứ gì?”
Bạch Vũ và đại biểu mấy phe khác thì vội vàng cười lên: “Chúng ta hiểu, hiểu rồi. Mặc kệ là ai cuối cùng đạt được U Minh Huyết Chi, vẻn vẹn mười mấy vạn cực phẩm vu tinh, coi như là chúng ta kết giao Hạ Nhật tiên sinh người bằng hữu này.”
Cơ Hạo cười gật gật đầu, hướng Đồ Sơn Mặc Thạch nhìn thoáng qua.
Đợi lát nữa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, xem xem Bàn Giả thế mà ngay cả đồ dùng cúng tế của Long tộc cũng lấy ra rồi, có thể thấy được trình độ khát vọng của Bàn Giả đối với thiên tài địa bảo có thể đúc lại thân thể điên cuồng bao nhiêu.
Tính toán xấu nhất đi, để Đồ Sơn Mặc Thạch đem hai mươi tư vạn thiếu nữ kia vận chuyển đến nơi an toàn trước đi, như vậy, Cơ Hạo có thể không có nỗi lo ở sau đấu đá với bọn người này. Cơ Hạo rất tò mò, Uy Tư Đinh gia tộc cần U Minh Huyết Chi làm gì? Người khác cần U Minh Huyết Chi lại muốn làm gì?
Hắn càng tò mò hơn chính là, Bàn Giả vì sao sẽ đến Bàn Cổ thế giới, hơn nữa Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm bọn họ cũng trở nên cổ quái như vậy!
Bạch Vũ gọi mấy thủ hạ qua dặn dò vài tiếng, Đồ Sơn Mặc Thạch rất nhanh đã mang theo mấy người này đi ra ngoài. Bạch Vũ hướng Cơ Hạo cười nói: “Các thiếu nữ nhân tộc kia cứ nhốt ở Quỳ Môn, không cần bao lâu, Mặc Thạch tiên sinh có thể đem họ mang đi nơi ngài muốn để họ đi.”
Cơ Hạo gật gật đầu, hắn cười chỉ chỉ Long cung trọng bảo lơ lửng trước mặt Bàn Giả, trầm giọng nói: “Như vậy, mọi người ra giá đi! Thành ý của vị cô nương này, là phi thường phi thường làm người ta kinh hãi. Trừ đôi Long Giác Kiếm kia không đề cập tới, vài món bảo bối khác đều là kỳ trân dị bảo hiếm có, mọi người cũng phải biểu hiện ra đủ thành ý mới được!”
U Minh giáo chủ cười ha ha nâng U Minh Huyết Chi, dù sao bảo bối này ở trên tay hắn, ai cũng đừng hòng dễ dàng cướp đi.
Vô luận những người này báo ra bảng giá cao bao nhiêu, cuối cùng quyền chủ đạo cũng ở trên tay hắn. U Minh giáo chủ cũng rất tò mò, Bàn Giả đó, còn có tộc nhân Uy Tư Đinh gia, còn có đám đại biểu các phe, bọn họ đều muốn làm gì đây?
Bọn họ khát vọng có được U Minh Huyết Chi như vậy... U Minh Giáo chủ cười càng thêm đắc ý, càng thêm cao thâm khó lường, có phải, có thể khiến những người này đều chịu thiệt hay không? U Minh Huyết Chi đối với người khác mà nói là kỳ trân ức vạn năm khó gặp, nhưng đối với U Minh giáo chủ nắm giữ Huyết Trì ngục thiên mà nói, trong Huyết Trì vô biên vô hạn, U Minh Huyết Chi tuy ít, nhưng cũng không hiếm thấy.
Tặng cho bọn hắn mỗi người một gốc U Minh Huyết Chi?
U Minh giáo chủ cười càng thêm xán lạn, càng thêm vi diệu không thể nắm lấy. Hắn ngồi vững Điếu Ngư Đài, vạn phần chắc chắc mặc cho Cơ Hạo ở nơi đó hò hét.
Bạch Vũ hít một hơi thật sâu, hắn ổn định tinh thần một phen, trầm giọng nói: “Vị tiên sinh này lấy ra U Minh Huyết Chi trao đổi Long cung trọng bảo với vị cô nương này, coi trọng cũng không phải bởi vì các bảo bối đến từ Long cung nhỉ? Ngài nhìn trúng, là uy lực cùng các loại chỗ thần dị của chúng?”
U Minh giáo chủ nhếch nhếch miệng, các trọng bảo Long cung, hắn quả thực nóng mắt, nhưng hắn càng nóng mắt hơn là bản thân Bàn Giả—— đương nhiên, mục tiêu chủ yếu của hắn, là tuyệt đối không thể nói ra miệng. Cho nên U Minh giáo chủ gật gật đầu, cao thâm khó lường nói: “Không sai, chẳng lẽ, các ngươi có thể lấy ra bảo bối có thể so với các Long cung trọng bảo này sao?”
Bạch Vũ gật gật đầu, hắn nhanh chóng lấy ra một ít cấu kiện tinh xảo bắt đầu bố trí, sau vài nhịp thở ngắn ngủn, hắn đã bày ra một tòa truyền tống pháp trận đường kính chỉ ba thước. Nhanh chóng hướng trong pháp trận bỏ vào lượng lớn cực phẩm vu tinh, toàn bộ vu tinh vừa mới chạm pháp trận liền chợt tan rã, hóa thành linh khí cuồn cuộn không ngừng bị pháp trận hấp thu.
Truyền tống pháp trận nhỏ như thế, lại cắn nuốt đủ mười vạn khối cực phẩm vu tinh, trung tâm chính giữa pháp trận lúc này mới sáng lên.
Ngón tay bắn ra, Bạch Vũ khẽ quát một tiếng chú ngữ, một đạo linh quang thẳng tắp từ trong pháp trận phun ra, một quả cầu ánh sáng toàn thân tím đậm từ trong linh quang lao ra, trong quả cầu ánh sáng màu tím to bằng đầu người, mơ hồ có vô số ánh sao lấp lánh lóe ra.
“Đây là tộc ta năm đó xâm nhập Bàn Cổ thế giới, chém giết với thượng cổ thiên đình, chém giết một vị thiên đế thiên đình, từ não vực của hắn bay ra một món thiên đế trọng bảo.” Bạch Vũ mỉm cười: “Căn cứ chúng ta sau này tra tư liệu, vị thiên đế kia hiệu xưng trận pháp sư mạnh nhất tam giới, thiên đế thần khí này, chính là đầu mối then chốt trung tâm tất cả trận pháp của hắn.”
“Đây là ‘Khống Tinh Bảo Luân’, tiên thiên chí bảo thần khí, có thể dẫn động lực lượng tinh tú khắp trời, bày Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận, biến ảo khó dò, uy lực to lớn khó cản.” U Minh giáo chủ nhân vật cỡ nào, lúc này cũng không khỏi biến sắc. Hắn dồn dập nói: “Bảo vật này... bảo vật này... Thiên Địa Đại Trận của thiên đình chuyên môn dùng để bảo vệ xung quanh căn cơ trọng địa thiên đình, đại trận căn bản thượng cổ thiên đình thật sự dùng để hành quân chém giết, chính là do ‘Khống Tinh Bảo Luân’ này diễn hóa mà sinh.”
U Minh giáo chủ nhìn Khống Tinh Bảo Luân, đột nhiên hướng Cơ Hạo truyền âm: “Cơ Hạo, bảo bối này, dù là Vũ Dư đạo hữu năm đó cũng động lòng muốn cướp đoạt, lại da mặt quá mỏng xấu hổ xuống tay. Vũ Dư đạo hữu lấy kiếm đạo, trận đạo mà nhập đạo, đồng môn sư huynh đệ của ngươi, cũng phần nhiều am hiểu hai môn đạo điển này. Nếu là Khống Tinh Bảo Luân, trình độ trận đạo của ngươi hẳn là có thể tiến một bước dài.”
Cơ Hạo nheo mắt, hắn nhìn nhìn Bạch Vũ, lại nhìn nhìn Bàn Giả, không đợi hắn nói chuyện, Bạch Vũ lại nói: “Các chí cao thần khí thiên đình thiên địa sót lại này, ở trong tay Uy Tư Đinh gia tộc ta, còn có mười một món!”
Bạch Vũ nhìn U Minh giáo chủ, mặt đầy nét cười nói: “Chúng ta nguyện ý dùng mười hai món thiên đế thần khí, đổi lấy U Minh Huyết Chi!”
Cơ Hạo chậm rãi đứng dậy, hắn vừa muốn mở miệng, ở bên Bàn Giả đột nhiên rít lên một tiếng, hai tay rút lên Long Giác Kiếm, không hàm hồ chút nào một kiếm đâm về phía trái tim Bạch Vũ, một kiếm chém về phía cổ tay U Minh giáo chủ.