[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 1318 : Thái Cực long giác

Ngày đăng: 02:31 22/08/19

“Thế nào... Tiền bối, ngài đang dạy hư vãn bối!” Cơ Hạo ánh mắt lóe lên nhìn U Minh giáo chủ, hai tay rất không nỡ vuốt ve chuôi Long Giác Kiếm. Hai thanh Long Giác Kiếm cảm giác được Cơ Hạo vuốt ve, thân kiếm đang nhẹ nhàng run rẩy, không ngừng phát ra tiếng kêu trầm thấp. Thiên địa mở, Bàn Cổ ngã xuống, thân thể sụp đổ, diễn hóa Bàn Cổ tam tộc. Thân thể Bàn Cổ thánh nhân mạnh mẽ vô cùng, diễn hóa thành Long tộc thân thể cường đại nhất; mà tổ long gặp may mắn, nhận được hai cái răng cửa của Bàn Cổ, hóa thành một đôi sừng rồng không đâu không phá của hắn, ở thời đại hồng hoang cũng không biết dùng đôi sừng rồng này đã nghiền nát bao nhiêu chí bảo. Về sau tổ long lánh đời không biết đi đâu, đôi sừng rồng không đâu không phá này hóa thành Long Giác Kiếm, được cung phụng ở miếu tổ Long tộc. Trong năm tháng vô cùng vô tận, một đôi Long Giác Kiếm này chỉ ở lúc tế tổ đại điển của Long tộc lộ diện trước mặt người khác, thời điểm khác đều đem gác xó. Thần vật có linh, Long Giác Kiếm rất tịch mịch. Nay Bàn Cổ chi thể của Cơ Hạo tiểu thành, khí tức trên người và cùng Bàn Cổ cùng ra từ nhất mạch, tinh thuần mà thuần túy. Hai thanh Long Giác Kiếm như con mèo nhỏ bị vứt bỏ đụng phải chủ nhân, bọn nó lưu luyến bám vào trên người Cơ Hạo. Cho dù là U Minh giáo chủ, cũng cảm nhận được sự ỷ lại của hai thanh bảo kiếm lực sát thương đáng sợ này đối với Cơ Hạo. “Bản giáo chủ dạy hư vãn bối? Hừ, hừ, hừ!” U Minh giáo chủ cười quái dị vài tiếng, chỉ vào Cơ Hạo nói: “Ngươi không cần? Thực không cần? Vậy để bản giáo chủ cầm đi tìm Long tộc đám rắn kia, dùng di vật tổ tông bọn họ, hảo hảo vắt cạn bọn họ một phen!” ‘Hắc’, Cơ Hạo liếc xéo U Minh giáo chủ một cái, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve Long Giác Kiếm, thật sự không có cách nào làm ra quyết định. Muốn nuốt Long Giác Kiếm, đây quả thật là thời cơ tốt nhất, Đại Tiêu Dao chạy trốn rồi, thân ở trong Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận, Cơ Hạo hoàn toàn có thể nói Đại Tiêu Dao lúc đào tẩu đã mang đi toàn bộ Long cung trọng bảo. Nhưng Cơ Hạo mơ hồ cảm thấy, loại chuyện nuốt bảo bối tổ truyền của người khác có chút hèn hạ. Tắn tuy rất thích đôi Long Giác Kiếm này, nhưng nhân phẩm của hắn còn chưa vô sỉ như vậy đâu! Trong thần hồn không gian, hư ảnh dần dần xuất hiện. Xuyên thấu qua đôi mắt Cơ Hạo, hắn nhìn Long Giác Kiếm thật sâu, đột nhiên ù ù mở miệng: “Không cần trả lại cho Long tộc, vũ khí sắc bén như thế, không lấy để giết địch, thật sự là phí phạm của trời. Bị bọn họ cung phụng ở miếu tổ, mỗi ngày hun khói, thật sự là ủy khuất đôi bảo bối này.” Hơi dừng một chút, hư ảnh lại mở miệng nói: “Còn nữa, bọn nó đã là răng cửa Bàn Cổ biến thành... ngươi so với Long tộc, càng có tư cách kế thừa đôi bảo bối này hơn.” “Ta so với Long tộc càng có tư cách kế thừa Long Giác Kiếm hơn?” Cơ Hạo hỏi ngược hư ảnh một câu. “Phải, ngươi so với Long tộc càng có tư cách kế thừa bọn chúng hơn.” Hư ảnh lẩm bẩm: “Long tộc, chỉ là có được thân thể Bàn Cổ; mà ngươi, ngươi đã Bàn Cổ chi thể tiểu thành, máu thịt, linh hồn, huyết mạch sinh sản lực của Bàn Cổ... ngươi tuy yếu, nhưng ngươi lại là dòng dõi Bàn Cổ thuần khiết nhất trong thiên địa.” “Không cần trả cho Long tộc, giữ lại trên tay đi. Ừm, đem Thái Cực Thần Phong kia của ngươi lấy ra.” Hư ảnh lớn tiếng nói. Cơ Hạo há mồm, Thái Cực Thần Phong hóa thành một đạo thanh khí trào ra, sau đó kiếm quang chợt lóe, Thái Cực Thần Phong dài đến tám thước một tấc ngưng ra thân kiếm. Chợt Thái Cực Thần Phong kịch liệt chấn động, một đợt tiếng kiếm ngân lên cao, kiếm khí sắc bén bắn ra bốn phía. Một đôi Long Giác Kiếm cũng run nhè nhẹ, tiếng gầm trầm thấp như vạn con rồng cùng gầm, một đợt dao động hùng hậu lan ra, mái tóc dài trên đầu Cơ Hạo loạn vũ, mà U Minh giáo chủ ở bên trở tay không kịp thế mà cũng bị một trận dao động này chấn động khiến liên tục lui lại. “Tê ~~~” U Minh giáo chủ hít ngược một ngụm khí lạnh, phát ra tiếng than thở từ trong lòng nói: “Cơ Hạo, nếu không phải ngươi là đệ tử của Vũ Dư đạo hữu, nếu không phải một đôi Long Giác Kiếm này thuộc tính không hợp bản giáo chủ, bản giáo chủ tất nhiên nhịn không được muốn ra tay cướp đoạt!” Long Giác Kiếm bị Thái Cực Thần Phong kích thích, khí tức toàn lực bùng nổ thế mà trực tiếp bức lui U Minh giáo chủ, điều này làm U Minh giáo chủ ngoài chấn động, lại vô hạn hướng tới khai thiên tích địa Bàn Cổ thánh nhân rốt cuộc có lực lượng mạnh bao nhiêu? Chỉ hai cái răng cửa của hắn cũng đã có khí tức khủng bố như thế, như vậy Bàn Cổ hình thái đầy đủ thì sao? Một người, một rìu, chém giết ba ngàn vạn hỗn độn thần ma... U Minh Giáo chủ kích động đến mức cả người run run, từng sợi lông tóc dựng thẳng, hắn chỉ hận mình không thể tận mắt thấy một cuộc đại chiến kinh thiên động địa đó. Nếu hắn có thể thấy một trận chiến đó, có lẽ đạo hạnh cảnh giới của hắn hiện nay sớm đã có sự đột phá thật lớn! Long Giác Kiếm run nhè nhẹ, tiếng kiếm ngân lên trầm thấp dần dần áp chế tiếng kêu của Thái Cực Thần Phong. Thái Cực Thần Phong hào quang ảm đạm, như nai con ngoan ngoãn lẳng lặng lơ lửng ở trước Long Giác Kiếm. Là thần binh lợi khí cấp độ tiên thiên chí bảo, Thái Cực Thần Phong tản mát ra khí thế mạnh nhất hướng Long Giác Kiếm khiêu khích, nhưng Long Giác Kiếm toàn lực phát ra khí tức của bản thân, thoải mái đem Thái Cực Thần Phong áp chế xuống. Trong thần hồn không gian, hư ảnh nhìn Long Giác Kiếm tạo hình phong cách cổ xưa, dày nặng, nhẹ nhàng cảm khái một tiếng, sau đó hai tay hắn kết một pháp ấn, khẽ quát một tiếng chú ngữ. Tiếng rồng gầm trầm thấp từ trong Long Giác Kiếm tuôn trào ra, Long Giác Kiếm đột nhiên hòa tan, biến thành hai luồng nước màu sắc hỗn độn. Từng hơi thở hỗn độn phong cách cổ xưa phả vào mặt, hai thanh Long Giác Kiếm biến thành nước hóa thành hai long ảnh dài vài thước, một trái một phải hướng Thái Cực Thần Phong vồ lên. Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, hai long ảnh nhập vào Thái Cực Thần Phong, một nhiệt lực đáng sợ từ trong Thái Cực Thần Phong phun ra, sau đó là một đạo hàn khí làm người ta kinh sợ quay cuồng mà ra. Nhiệt khí, hàn khí biến ảo lẫn nhau, thần quang hai màu đen trắng trên Thái Cực Thần Phong đan xen lóe lên, từng đạo văn ấn thiên đạo phong cách cổ xưa, dày nặng ở trên thân kiếm lướt qua như nước chảy. Từng đạo kiếm ý sắc bén bắn ra bốn phía, ‘Xẹt’ một tiếng, Thái Cực Pháp Y trên người Cơ Hạo đột nhiên rách ra mười mấy vết rách nhỏ bé. Cơ Hạo bị dọa kinh hô một tiếng, vội vàng kéo theo mấy chục tàn ảnh vội lui về phía sau. Lại nghe ‘Xẹt’ một tiếng, đế miện ở đỉnh đầu U Minh giáo chủ bị một đạo kiếm ý vô hình bổ ra một cái rãnh thật sâu. U Minh giáo chủ nhịn không được mắng một câu con mẹ nó, đồng dạng như lửa thiêu mông xoay người bỏ chạy. Một mảng hỗn độn khí tức nồng đậm bao bọc Thái Cực Thần Phong, vô số tinh tú trong Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận kịch liệt chấn động lên, từng luồng ánh sao chói mắt làm người ta không thể nhìn thẳng không ngừng ùa vào Thái Cực Thần Phong. Khống Tinh Bảo Luân lơ lửng ở bên người Cơ Hạo phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi gánh nặng, tốc độ Thái Cực Thần Phong rút lấy lực lượng tinh tú của đại trận đã vượt qua cực hạn Khống Tinh Bảo Luân có thể thừa nhận. Đột nhiên một tiếng rồng gầm truyền đến, hai hư ảnh hình rồng từ trong Thái Cực Thần Phong lao ra, mở cái miệng rộng một trái một phải cắn một nhát, Khống Tinh Bảo Luân ‘Rắc’ một tiếng bị xé thành hai mảnh, bị hai cái long ảnh nuốt vào. Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận sụp đổ, toàn bộ tinh tú cũng nhập vào trong Thái Cực Thần Phong. Vài món Long cung trọng bảo Cơ Hạo vừa mới thu phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng, không tự chủ được từ trong tay áo Cơ Hạo bay ra, cũng bị hai cái long ảnh nuốt vào. Hai long ảnh phát ra tiếng ngâm nga hài lòng, chậm rãi lùi về Thái Cực Thần Phong. “Thần vật xuất thế, phải trọng tế... Kiếm này quá hung tàn, thế mà muốn dùng nhiều chí bảo như vậy để tế sự sắc bén của nó!” U Minh giáo chủ than thở một tiếng, vầng hỗn độn chi khí kia tản mạn khắp nơi, một thanh trường kiếm tạo hình kỳ dị xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạo.