[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 1335 : Thị tộc chi nghiệt
Ngày đăng: 02:31 22/08/19
Cơ Hạo cắn răng cười dữ tợn, tiếng cười như lệ quỷ khóc đêm, không có chút ấm áp nào.
Đây là thị tộc, đây là thị tộc đứng ở đỉnh phong của liên minh bộ lạc nhân tộc, bọn họ hiện tại, đã giống với thị tộc diễn biến mà thành môn phiệt thế gia ở sau này, tham lam mà vô sỉ, vì lợi ích nhà mình, bọn họ không tiếc đổi trắng thay đen.
Một quầng vu lôi to bằng đầu người, xanh mượt như quỷ hỏa vô thanh vô tức thoáng hiện ở bên người Cơ Hạo, lấy nhãn lực của Cơ Hạo, cũng không thấy rõ quầng vu lôi này từ đâu mà đến. Vu lôi gắt gao dính ở trên hỗn độn chi khí Bàn Cổ Chung phóng ra, chỉ nghe một tiếng nổ nhẹ nhàng, Bàn Cổ Chung phát ra một tiếng kêu nặng nề, hỗn độn chi khí nổi lên cả mảng lớn gợn sóng.
Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, bị lực lượng âm nhu vô hình do vu lôi bùng nổ đẩy lui mấy chục bước!
Mặt ngoài Bàn Cổ Chung lóe sáng một phen, hỗn độn chi khí dao động nhanh chóng khôi phục bình thường. Cơ Hạo kinh hãi nhìn thoáng qua Bàn Cổ Chung, từ khi hắn có được bảo bối này, đã từng giao thủ với rất nhiều cao thủ, Bàn Cổ Chung vẫn là lần đầu tiên nhận lấy lực trùng kích mạnh như thế!
Uy lực vu lôi vừa rồi, thậm chí so với lực lượng Hoa đạo nhân công kích Cơ Hạo còn mạnh hơn mấy bậc!
Hoa đạo nhân đối phó Cơ Hạo, tự nhiên không có khả năng toàn lực ra tay, hắn có lẽ chỉ dùng một thành lực lượng? Hai thành lực lượng? Nhiều nhất ba thành lực lượng? Lực lượng quả vu lôi này gấp mấy lần lực công kích của Hoa đạo nhân, người chế tạo quả vu lôi này, chẳng lẽ thực lực thật sự có thể so với Hoa đạo nhân?
Cơ Hạo kinh hãi ngẩng đầu nhìn qua, một trưởng lão hình dung tiều tụy giống như bộ xương khô của sơ vu nhất mạch cười quái dị ‘Khặc khặc’, vung một cây cờ phướn màu xám trắng dài ba thước trong tay cười quên cả trời đất.
“Nghiêu Hậu Cơ Hạo, ngươi cấu kết thủy yêu, gây họa nhân tộc, hôm nay sơ vu nhất mạch ta không cho phép ngươi sống sót nữa.” Trưởng lão sơ vu nhất mạch lớn tiếng cười nói: “Ta là Vu Lôi. Hì hì, xem tên của ta, là biết ta sở trường nhất cái gì! Chẳng qua, vu lôi giết chết ngươi, lại không phải ra từ tay bản trưởng lão!”
Quơ quơ cây cờ nhỏ trong tay, các luồng hỗn độn chi khí từ bốn phương tám hướng thong thả hội tụ ở trên lá cờ nhỏ, theo từng đợt tiếng vang nặng nề như trời sập, một viên vu lôi xanh mượt thong thả sinh ra ở đỉnh chóp cây cờ.
Vu Lôi rất đau lòng nhìn viên vu lôi xanh mượt này, nặng nề nói: “Có thể chết ở dưới vu lôi của bản trưởng lão, ngươi nên cảm thấy vạn phần vinh hạnh mới phải... bởi vì vu lôi này, chính là hỗn độn thần lôi Bàn Cổ Thánh nhân khai thiên tích địa sử dụng!”
Khóe miệng Cơ Hạo co giật, trưởng lão các đại thị tộc ở bốn phương tám hướng đều nhanh chóng nhìn Vu Lôi một cái, trong ánh mắt các trưởng lão đó ý vị sâu xa, càng có một số trưởng lão ở sâu trong con ngươi cấp tốc lóe lên một mảng sát khí sắc bén.
Trong thần hồn không gian, hư ảnh dần dần hiện lên, trong đôi mắt hắn lóe ra thần quang màu lam, xuyên thấu qua mắt Cơ Hạo, hắn nhìn thoáng qua cây cờ nhỏ trong tay Vu Lôi, cẩn thận quan sát một phen viên vu lôi xanh mượt kia, cười lạnh ‘Hắc hắc’ vài tiếng.
“Bàn Cổ thánh nhân khai thiên tích địa dùng là thứ đồ chơi nát này?” Hư ảnh trào phúng lẩm bẩm: “Vậy còn khai cái cái gì thiên, ích cái gì địa? Chẳng qua, cây cờ nhỏ kia thế mà là dùng một đoạn xương ngón tay Bàn Cổ luyện chế mà thành, không dễ dàng, thật không dễ dàng đâu!”
Hư ảnh đột nhiên đề cao thanh âm ù ù nói: “Cơ Hạo, dùng Bàn Cổ Chung nuốt cây cờ nhỏ trên tay hắn, tuy không nhiều, ít nhiều đối với Bàn Cổ Chung là chút bổ ích... Cẩn thận chút, Ngươi còn chưa thể phát huy trăm phần trăm thần diệu của Bàn Cổ Chung, mà cây cờ nhỏ kia, thì đã nối liền tính mạng với Vu Lôi kia, hắn có thể hoàn toàn phát huy ra toàn bộ uy lực của cây cờ nhỏ này!”
Vu lôi cười quái dị, cây cờ nhỏ trong tay điểm một cái, một quầng vu lôi xanh mượt chợt từ trên lá cờ nhỏ biến mất, vô thanh vô tức đã tới bên người Cơ Hạo, bám vào ở trên hỗn độn chi khí Bàn Cổ Chung phát ra nhẹ nhàng bùng nổ.
Cơ Hạo lại bị nổ lui mấy chục bước, Bàn Cổ Chung phóng ra hỗn độn chi khí lại chấn động từng đợt, chấn động tới mức khí huyết toàn thân Cơ Hạo cũng dao động không yên từng đợt. Hắn nheo mắt, cực kỳ cảnh giác nhìn Vu Lôi, trầm giọng nói: “Cái này đã tính là bảo bối áp đáy hòm của sơ vu nhất mạch rồi sao?”
Hư ảnh ngồi xếp bằng ở trong thần hồn không gian, rất nghiêm túc nói: “Hoa đạo nhân cũng thế, Mộc đạo nhân cũng thế, thậm chí Đại Xích, Thanh Vi, bọn họ không dám không kiêng nể gì ở trong nhân tộc truyền đạo lập giáo, tóm lại có vài phần đạo lý. Lá cờ nhỏ này, coi như là một trong các bảo bối áp đáy hòm của nhân tộc... nhưng tuyệt đối không tính là một món duy nhất.”
Cơ Hạo giật mình, hắn hít một hơi, đột nhiên lớn tiếng cười nói: “Sát Nhất, Sát!”
Vu lôi cầm lá cờ nhỏ cười quái dị ‘Khặc khặc’, hoa chân múa tay chỉ vào Cơ Hạo cười nói: “Giết ta? Ngươi như thế nào...”
‘Phập’ một tiếng, một thanh trường kiếm toàn thân đen sì, lại thể hiện ra bán trong suốt, trên thân kiếm chạm rỗng hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, tản mát ra hủy diệt chi khí khủng bố làm người ta hít thở không thông từ phía sau đâm xuyên qua trái tim Vu Lôi. một bàn tay to tóm cổ Vu Lôi, chỉ bóp khẽ một cái, đã đem đầu hắn hái xuống.
Da Ma Sát Nhất xuất quỷ nhập thần từ phía sau Vu Lôi xông ra, lòng bàn tay hắn phun ra một quầng lửa màu đen sền sệt, bọc đầu Vu Lôi khẽ thiêu đốt, chỉ nghe một tiếng kêu thê lương truyền đến, đầu Vu Lôi bị đốt thành tro, một cái nhân hồn lóe ra lôi quang điên cuồng nhảy nhót vài cái ở trong ngọn lửa màu đen, cũng bị ngọn lửa hủy diệt cắn nuốt.
Da Ma Sát Nhất cười dữ tợn nói: “Giết ngươi như thế nào? Bổn tọa tới giết ngươi!”
Da Ma Sát Nhất, cao thủ cấp Vu Thần thứ thiệt, một trong các con bài chưa lật áp đáy hòm của Ngu triều Da Ma gia tộc. Vu Lôi lại kiêu ngạo ương ngạnh, chẳng qua chỉ là trưởng lão sơ vu nhất mạch, cách Vu Thần cảnh còn xa lắc xa lơ.
Càng vô sỉ hơn là, việc Da Ma Sát Nhất lấy thực lực Vu Thần cấp ám sát, Vu Lôi trừ phi có thực lực gấp đôi Da Ma Sát Nhất trở lên, nếu không sao có thể giãy thoát độc thủ của hắn?
Hủy diệt chi viêm đem linh hồn Vu Lôi hóa thành một luồng lực lượng linh hồn bổn nguyên tinh thuần, Da Ma Sát Nhất thi triển khả năng cắn nuốt hủy diệt của Ám Nhật, đem linh hồn lực tinh thuần của Vu Lôi chậm rãi hút vào trong cơ thể. Da Ma Sát Nhất toàn thân thoải mái, linh hồn lực có chút bổ ích cười lớn giơ lên trường kiếm trong tay, lớn tiếng quát: “Còn có ai muốn chết? Bổn tọa tiễn hắn... Chơi!”
Da Ma Sát Nhất đang kiêu ngạo khiêu khích, các trưởng lão mấy chục thị tộc ở bốn phương tám hướng đồng thời hướng Da Ma Sát Nhất phát động công kích.
Mấy chục vu bảo tản mát ra khí tức đáng sợ đồng loạt phát động, sấm sét, lửa, nham thạch nóng chảy, khói độc... khí tức các loại công kích hỗn tạp cùng một chỗ, làm Da Ma Sát Nhất cũng không khỏi sợ hãi động dung, vội vàng bứt ra né tránh.
Trưởng lão các thị tộc liên thủ công kích, đủ để tạo thành vết thương nặng trí mạng đối với Da Ma Sát Nhất.
Da Ma Sát Nhất không dám sơ ý, xám xịt hóa thành một cái bóng nhập vào trong bóng của vô số người ở bốn phương tám hướng.
“Sơ vu nhất mạch với Cao Dương thị ta rất có sâu xa, bảo vật này nên do Cao Dương thị ta bảo quản!” Một trưởng lão Cao Dương thị hổ bộ một cái lao về phía lá cờ nhỏ của Vu Lôi lơ lửng ở không trung.
“Nói hươu nói vượn, Vân Dương thị ta và sơ vu nhất mạch mới là huyết nhục chí thân chân chính, bảo vật này, nên thuộc về Vân Dương thị ta sở hữu... Không, tạm quản!” Một trưởng lão Vân Dương thị không chậm chút nào, cầm một thanh trường kiếm tản ra lôi quang tùy tay hướng trưởng lão Cao Dương thị bổ một kiếm.
“Các ngươi đừng vội nói hươu nói vượn, tổ tiên Cùng Tang thị ta từng là thái thượng trưởng lão của sơ vu nhất mạch, bảo vật này, thuộc về Cùng Tang thị ta!” Mấy chục mũi tên tàn nhẫn vô cùng lao vút đến, từ bốn phương tám hướng bao vây lá cờ nhỏ của Vu Lôi.
Cơ Hạo không khỏi nhếch miệng cười quái dị. Đây là thị tộc, đây là thị tộc nắm giữ lực lượng cùng quyền thế đứng đầu nhân tộc đó!