[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 1372 : Không đội trời chung

Ngày đăng: 02:32 22/08/19

Cơ Hạo tự nhiên sẽ không điên cuồng đến mức ở Bồ Phản dẫn nổ Bàn Giả Thái Dương. Điên cuồng là người của thị tộc, mà không phải hắn. Đối mặt tinh nhuệ mấy chục thị tộc liên thủ đánh ra một đòn hủy diệt, Cơ Hạo tế ra Bàn Cổ Chung chặn đợt vu lực hủy diệt đầu tiên, sau đó cởi bỏ tầng cấm chế đầu tiên của Bàn Giả Thái Dương, đem uy lực của nó phóng ra một bộ phận nhỏ. Trong thần hồn không gian, hai tay đạo đài màu sắc hỗn độn kết ấn, miệng tụng Cửu Tự Chân Ngôn, lấy lực lượng thần thức vô cùng khổng lồ, mạnh mẽ thúc giục Bàn Giả Thái Dương phóng ra vô biên ánh sáng với nhiệt độ, tránh đi đại địa Bồ Phản ngay bên dưới, toàn bộ ánh sáng và nhiệt độ ngưng tụ thành các thanh trường mâu lửa ánh vàng rực rỡ như thực chất, gào thét hướng người của thị tộc đánh tới. Trường mâu lửa dày đặc lao vút trên không, ở trong hư không vạch ra các dấu vết trong suốt mắt thường rõ ràng có thể thấy được. Mấy chục vạn thị tộc tinh nhuệ trận cước đại loạn, vật cưỡi của bọn họ bị khí tức hủy diệt trường mâu lửa chất chứa dọa hồn phi phách tán, khắp trời đều là hung cầm bay loạn, lông chim hỗn độn rải khắp trời, trên mặt đất vô số quái thú hung mãnh tru lên, cũng bị dọa chạy tán loạn, càng có một số hung thú hung cầm sợ tới mức gân cốt mềm nhũn thực sự không chịu nổi phủ phục xuống đất. Trường mâu lửa quét ngang qua quân trận hỗn loạn của thị tộc tinh nhuệ, từng mảng lớn chiến tinh nhuệ sĩ bị trường mâu lửa xuyên thủng thân thể. Giáp trụ của họ căn bản không ngăn được Thái Dương Chân Hỏa do Bàn Giả Thái Dương ngưng tụ, vết thương của họ đang thiêu đốt, ngọn lửa khủng bố cấp tốc khuếch tán ở trong thân thể bọn họ, trong chớp mắt từng cái lỗ chân lông của bọn họ đều phun ra ngọn lửa màu vàng. Tiếng rú thảm thê lương không ngừng vang lên, từng cây đuốc hình người từ trên cao rơi xuống, bọn họ còn chưa rơi xuống đất thì đã cháy thành tro tàn. Vô số người lửa gào rống giãy dụa trên mặt đất, bọn họ chỉ run rẩy vài cái, rồi cũng hóa thành một đám tro bụi. Từng đám đông hung cầm mãnh thú gào thét khàn cả giọng, bọn chúng cũng bị trường mâu lửa xuyên thủng, thân thể khổng lồ của chúng thiêu đốt mãnh liệt, so với chủ nhân bọn chúng lúc thiêu đốt tản mát ra ánh sáng và nhiệt độ đồ sộ hơn xa. Thậm chí có phi cầm khổng lồ dang cánh hơn một dặm mang theo ngọn lửa hừng hực từ trên cao rơi xuống, bởi vì thể tích khổng lồ, đám hung cầm to lớn này sau khi rơi xuống đất vẫn tiếp tục thiêu đốt, lửa nhiệt độ cao đem mặt đất phụ cận bọn chúng đều đốt thành những cái hố to nham thạch nóng chảy sôi trào. Đám thủ lĩnh thị tộc đứng mũi chịu sào, đối diện Cơ Hạo rống giận khàn cả giọng. Bọn họ điên cuồng thúc dục vu lực, không ngừng rót vào trong trấn tộc vu bảo trên tay. Mấy trăm món vu bảo truyền thừa từ niên đại hồng hoang thái cổ, trải qua tinh huyết vô số Vu Đế tẩm bổ, đã cường đại tới mức có thể so với tiên thiên chí bảo cũng mười phần linh tính chấn động nổ vang, hướng Cơ Hạo trút ra lửa giận vô biên. Vu hỏa ngang trời, sương mù quanh quẩn, cơn mưa lửa từ trên trời giáng xuống, sao băng bỗng dưng xuất hiện, ban ngày ban mặt, trên bầu trời xuất hiện vô số tinh tú lóe lên, từng luồng ánh sao như thanh đao sắc bén từ trên trời giáng xuống, vặn vẹo hư không, xé rách thời gian, chế tạo ra vô số cảnh tượng kỳ quái kỳ dị. Mấy trăm món đỉnh cấp vu bảo tản mát ra lực lượng khủng bố thiếu chút nữa đem bầu trời Bồ Phản một lần nữa biến thành thế giới hỗn độn. Vô số con dân Bồ Phản cùng cất tiếng kêu đau, thiên địa linh khí vặn vẹo như thủy triều kịch liệt dâng trào, mạnh mẽ vặn gãy xương cốt bọn họ, ép hỏng nội tạng bọn họ, vô số con dân hộc từng ngụm từng ngụm máu, kêu thảm ngã xuống đất. Đại hồng thủy cũng chưa thể sát thương một con dân Bồ Phản nào, nhưng một đòn liên thủ của các thủ lãnh mấy chục thị tộc tôn quý nhất nhân tộc, lại khiến con dân Bồ Phản tử thương hỗn độn. Con dân Bồ Phản chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ lấy chục vạn để tính, mà con dân bị thương hộc máu càng lấy hàng trăm triệu để tính. Tiếng gầm phẫn nộ mà vô lực của Đế Thuấn ở trong thủy triều vu lực dâng trào là suy yếu như vậy: “Dừng tay, đều dừng tay! Nơi này là Bồ Phản, nơi này là địa bàn của nhân tộc; con dân nơi này, là con dân nhân tộc!” “Đều dừng tay, dừng tay đi!” Đế Thuấn điên cuồng rống giận, hắn giang hai cánh tay hướng đám người Công Tôn Bá đón đầu, muốn dùng ngực mình ngăn trở công kích không kiêng nể gì của đám người Công Tôn Bá. “Đế Thuấn! Cơ Hạo ở ngoài Quỳ Môn giết chết vô số tộc nhân của chúng ta, hôm nay hắn phải chết!” Một lão vu tế sơ vu nhất mạch tru lên khàn cả giọng: “Toàn bộ bảo bối của hắn, đều là của chúng ta; toàn bộ con dân trong lãnh địa của hắn, đều phải trở thành nô lệ; Toàn bộ thân quyến tộc nhân của hắn, đều phải chết! Cho dù ngươi là Nhân Hoàng, ngươi cũng không ngăn được chúng ta!” Lão vu tế này cười dữ tợn, hắn cầm một lá cờ phướn dài hơn sáu thước, bên trên vẽ vô số gương mặt quỷ quái hướng tới Đế Thuấn hung hăng nhoáng lên một cái, một đạo u quang màu lam, màu xanh lục hỗn tạp hóa thành một tiểu kiếm to bằng bàn tay bay ra, hung hăng cắm ở trên ngực Đế Thuấn. Trên người Đế Thuấn lóe ra một đạo u quang, chặn một đòn tàn nhẫn của lão vu tế này. Ở bên, mấy chục người của thị tộc đột nhiên cùng ra tay, mấy chục tia sáng kỳ dị đồng thời bao phủ thân thể Đế Thuấn. Đế Thuấn thét lớn một tiếng, trong thất khiếu hắn phun máu tươi, chật vật từ không trung rơi xuống mặt đất. “Ha ha, Đế Thuấn ơi!” Cơ Hạo cất tiếng cười to: “Nhân Hoàng như vậy, làm chẳng có tư vị gì! Hắc hắc, những người này, hắc hắc, những người này...” Trường mâu lửa ngang ngược hầu như đem mấy chục vạn thị tộc tinh nhuệ quét sạch, vô số thanh trường mâu lửa không ngừng từ trong Bàn Giả Thái Dương bay vút ra, hóa thành một biển lửa chói mắt cùng nhân vật thủ lãnh của mấy chục thị tộc đau khổ giữ lẫn nhau. Hư không bên người Cơ Hạo đã triệt để sụp đổ, tất cả thiên địa pháp tắc đều bị hoàn toàn phá hỏng. Bàn Cổ Chung lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo, hỗn độn chi khí vô biên bành trướng mãnh liệt, phàm là năng lượng hỗn độn hư không bị phá hư sinh ra đều bị Bàn Cổ Chung nuốt vào. Từng cái phù văn phong cách cổ xưa hiện lên ở mặt ngoài Bàn Cổ Chung, hư ảnh một cự nhân thân hình to lớn, dang đôi tay như muốn ôm bầu trời trở nên càng lúc càng rõ ràng ở mặt ngoài Bàn Cổ Chung. “Ha ha!” Cơ Hạo cất tiếng cười to, nhiều cao thủ thị tộc như vậy liên thủ, cho dù có Bàn Cổ Chung bảo hộ, áp lực khủng bố vẫn chấn động lục phủ ngũ tạng của hắn như muốn vỡ vụn, xương khớp toàn thân không ngừng phát ra tiếng tan vỡ khe khẽ. Không xuất toàn lực, là không có khả năng. Về phần nói hậu quả... Quản hậu quả cái mẹ gì! Cơ Hạo vung ra Bàn Cổ Long Văn, hai luồng long ảnh chợt lóe qua ở trên lưỡi kiếm, tiếng rồng gầm trầm thấp, thê lương mang theo sát ý cuồn cuộn phóng lên cao. Cơ Hạo ngửa mặt nhìn bầu trời, Vũ Dư kiếm ý xẹt qua trong lòng như nước chảy, tay phải hắn nhẹ nhàng vung lên, toàn bộ pháp lực chợt bị Bàn Cổ Long Văn cắn nuốt hết. Bốn kiếm ảnh từ trong Bàn Cổ Long Văn lao vút ra, phân biệt lơ lửng ở đông tây nam bắc bốn phương hướng. Đế Thuấn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy bốn kiếm ảnh bay ra, hắn như nhớ tới cái gì, vừa hộc máu vừa lớn tiếng quát: “Cơ Hạo, đừng... Đừng xuống tay độc ác, bọn họ cũng là con dân nhân tộc ta, bọn họ cũng là...” Bàn Cổ Long Văn hào quang chợt lóe, trong bốn bóng kiếm ánh sáng tung hoành, nháy mắt nuốt sống người thị tộc do Công Tôn Bá cầm đầu. Tiếng ‘Phập’ không dứt bên tai, đây là tiếng thân thể con người bị kiếm quang triệt để xé nát. Tiếng ‘Leng keng’ liên miên vang lên, đây là tiếng trấn tộc vu bảo của các đại thị tộc bị Bàn Cổ Long Văn cắt đứt. Tiếng nổ ‘Oành oành’ như sấm sét, đây là tiếng vang lớn do trấn tộc vu bảo sau khi bị bổ vỡ, phù văn nổ tung, vu lực bùng nổ mà phát ra. Tiếng rú thảm thê lương không dứt bên tai, đây là đám thủ lãnh thị tộc bị vu bảo gần trong gang tấc phát nổ đánh thành trọng thương phát ra tiếng gào thét. Chợt, Công Tôn Bá một con mắt bị nổ bay, nửa thân thể cũng bị nổ nát từ trong ánh lửa vô biên lao ra, hắn kêu rên thê lương khàn cả giọng: “Nghiêu Hầu Cơ Hạo, Hữu Hùng thị ta không đội trời chung với ngươi!”