[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 144 : Ảnh tập
Ngày đăng: 02:12 22/08/19
‘Ngao ngao ~’ !
Mấy trăm con báo săn thân hình mạnh mẽ đạp cành cây thô to, linh hoạt dị thường lao lên, móng vuốt bén nhọn chế trụ cái mai thô ráp của cự quy, nhảy nhót hai ba cái đã lao lên tường thành.
Quy lão tam đứng ở trên tháp canh, sắc mặt tối tăm khó coi, dùng sức day day huyệt Thái Dương không hé răng.
Vu trận phòng thành của thành trì thương đội cũng chưa phát động. Thoạt nhìn, đàn dã thú rậm rạp, vô biên vô hạn, tất cả đều là một số đàn thú bình thường, ngay cả hung thú cấp Tiểu Vu cũng không có mấy con. Đàn thú như vậy, để các hộ vệ thương đội cấp Đại Vu kia đi chém giết cũng là một loại lãng phí, càng không cần nói lãng phí khối ngọc, tinh thạch đắt đỏ, mở ra vu trận phòng thủ thành trì.
“Mọi người, cầm lấy binh khí, chém chết bọn súc sinh nổi điên này!” Quy lão tam uể oải kêu một tiếng, sau đó đè thấp thanh âm, hướng mấy đội trưởng hộ vệ đứng ở sau người thấp giọng nói: “Sự tình không đúng, đề phòng nghiêm thêm.”
Cơ Hạo đứng trên tường thành, thiên phú thần thông Kim Ô Thiên Y phát động, mấy trăm cái phù văn dạng lông chim ảm đạm kề sát làn da, một đám lửa vờn quanh quanh thân.
Mấy chục con báo săn lao về phía hắn còn chưa tới gần, nhiệt độ cao đáng sợ đã dẫn cháy da lông trên thân báo săn, đem bọn nó biến thành một quả cầu lửa chạy như điên. Báo săn bị lửa đốt cả người đau đớn rú thảm thiết, chạy nhảy hỗn loạn khắp nơi, lại dẫn cháy càng nhiều đồng bạn hơn.
Phía sau Cơ Hạo vang lên tiếng bước chân, đám đông người hầu, thị nữ, thậm chí là đầu bếp, mã phu các loại người của thương đội đều tràn lên, mang theo các loại binh khí cổ quái hướng dã thú xông lên tường thành chém giết lung tung một phen.
Máu tươi văng khắp nơi, vô số dã thú tứ chi tàn phá theo tường thành ngã nhào xuống, chậm rãi chồng chất ở trên mai của cự quy.
Mỗi lần thi thể dã thú chồng chất quá nhiều, cự quy liền nhẹ nhàng chấn động thân thể một phen, cả mảng lớn máu thịt hỗn độn liền văng ra khắp nơi, trên mai rùa một chút máu tươi cũng không lưu lại.
Đàn thú mênh mông từ bốn phương tám hướng bao vây lại, lấy thị lực của Cơ Hạo, hắn thế mà không nhìn thấy biên giới của đàn thú, đàn thú bọn dã thú điên cuồng đó tạo thành ít nhất có kích thước mấy trăm dặm.
Nhưng Cơ Hạo cũng không thể lý giải, đàn thú gầy yếu này, bọn nó căn bản không có khả năng tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với thương đội! Không cần nói các dã thú ngay cả Tiểu Vu cảnh cũng chưa đạt tới, cho dù là hung thú cấp Đại Vu, bọn nó cũng không cách nào tổn thương đến cự quy mảy may!
Hộ vệ tinh nhuệ của thương đội ở trong thành trì nghiêm chỉnh chờ đợi, trấn giữ các nơi cứ điểm yếu hại. Đi lên tường thành, đều là người hầu, hạ nhân bình thường, bọn họ tuy không phải lực lượng chủ chiến của thương đội, nhưng có thể theo thương đội ra vào Nam Hoang, thị nữ yếu nhất trong bọn họ, cũng có thực lực Vu Nhân cảnh tầng bảy trở lên, đặt ở trong bộ lạc Nam Hoang, các nàng cũng là chiến sĩ cấp bậc tinh nhuệ.
Mà bọn dã thú kia, chỉ là dã thú mà thôi.
Ánh đao lóe lên, từng mảng lớn dã thú gào thét từ trên tường thành cao cao cắm đầu ngã xuống, máu tươi chảy theo tường thành, dần dần, cho dù cự quy thỉnh thoảng chấn động cũng không thể kịp thời dọn sạch những máu tươi đó, huyết tương cuồn cuộn lắng đọng ở trên mai rùa, đem cự quy cũng nhuộm thành màu máu.
“Bọn tiểu gia hỏa này là đi chịu chết sao?” Cự quy cũng có chút khó hiểu cúi đầu, mờ mịt nhìn bọn dã thú điên cuồng. Vô số dã thú vây quanh bốn cái chân của nó, điên cuồng cắn xé cào cấu, bắn tung ra vô số đốm lửa.
Nhưng cự quy là sinh vật khủng bố cấp Vu Vương, cường độ thân thể nó đã vượt qua cực hạn sinh vật bình thường nên có. Bọn dã thú kia liều mạng cào cấu, cự quy thậm chí một chút cảm giác cũng không có, trên tứ chi vết chai thật dày cũng không lưu lại được một chút dấu vết.
“Quy lão tam, ta muốn hoạt động thân thể một chút.” Lão quỷ nheo mắt, quay đầu nghiêm túc đưa ra đề nghị.
Sắc mặt Quy lão tam chợt tái nhợt, vội vàng nói: “Tuyệt đối không thể, quy tổ tông à, ngươi vừa đột phá, còn chưa khống chế được vu lực trong cơ thể, lần này đánh nát hoa cỏ Nam Hoang, thương đội chúng ta là phải đền tiền, đền tiền đó! Ngài lão nếu hủy diệt núi rừng phạm vi ngàn dặm, ngài lão tương lai mười năm cũng chỉ có thể ăn chay!”
Cự quy ngẩn ngơ, phẫn nộ hừ một tiếng, chậm rãi cất bước đi.
Một bước của qự quy có thể bước ra mấy chục dặm, hai ba bước đã chạy ra gần trăm dặm. Nhưng xung quanh vẫn như cũ là dã thú vô cùng vô tận điên cuồng theo chân nó trèo lên, xông lên, nhảy lên, vô số dã thú giống như điên cuồng công kích cự quy cùng thành trì trên lưng nó.
Dần dần, không trung có thêm từng đám đông phi điểu, chúng nó rợp trời rợp đất bay tới, phát ra tiếng ‘Nha nha’ từ bốn phương tám hướng càn quét đến, bầu trời một mảng tối tăm, không còn có nửa điểm ánh sáng có thể chui vào, khắp bầu trời đều là cánh chim đang vỗ, khắp bầu trời đều là lông chim cùng phân chim không ngừng rơi xuống.
Trên tường thành, đội ngũ người phục vụ của thương đội tạo thành hỗn loạn một phen, có một số người hầu gào thét, bị mấy ngàn con chim sẻ gắt gao bao vây lấy, không thấy rõ hoàn cảnh bốn phía bọn họ cắm đầu vào trong thành, mặc cho bọn họ đập loạn, đám chim chóc gầy yếu kia chết sống không lùi.
Cũng có người xui xẻo bị mỏ chim mổ nát mắt, cào hỏng ngũ quan, bọn họ cũng đau đến mức khàn giọng kêu loạn, nhảy nhót hướng trong thành chạy loạn.
Còn có càng thêm xui xẻo, mấy chục vạn con chim to nhỏ đồng thời từ bầu trời nhả phân, bọn họ ‘Ào’ một cái bị phân chim thật dày bao trùm… Cơ Hạo nhìn cảnh tượng cỡ đó, toàn thân dựng tóc gáy sợ hãi một phen, vội vàng tăng thêm vu lực Kim Ô Thiên Y phát ra.
Trên tường thành hỗn loạn một phen, đàn thú cuồn cuộn rốt cuộc đột phá đội ngũ chặn lại do người hầu tạo thành, lao vào trong thành trì, theo đường nhỏ rộng một trượng, hướng về các nơi trong thành điên cuồng lao đi.
Quy lão tam rốt cuộc thở dài một hơi: “Mở ra vu trận phòng thủ thành trì, đem bọn chết tiệt này ngăn ở ngoài thành!”
Tường thành kim loại cao mấy trượng khẽ động, phù văn điêu khắc trên tường thành từng cái sáng lên. Đàn chim bay múa hỗn loạn trên bầu trời chợt cứng đờ, tốc độ phi hành bỗng dưng giảm đi hơn hai lần, có một số chim chóc nhỏ yếu không thể bảo trì ở không trung, giống như tảng đá nặng trịch cắm xuống.
Tốc độ chạy của dã thú cũng chợt giảm đi, nhiều dã thú không thể dựa vào động tác linh hoạt nhảy lên tường thành nữa, chật vật theo mai rùa trượt xuống dưới đất.
Bên người phó dịch trên tường thành khác rậm rạp tràn đầy dã thú cùng phi cầm, chỉ có bên người Cơ Hạo trống rỗng, trên một đoạn tường thành ước chừng mười trượng một sợi lông cũng không có, toàn bộ dã thú cùng phi cầm tới gần Cơ Hạo, đều bị nhiệt độ cao Kim Ô Thiên Y tự mang thiêu thành tro tàn.
Ngay tại trong quá trình vu trận phòng ngự thành trì dần dần mở ra, uy lực dần dần tăng thêm, phía sau Cơ Hạo một con mãnh hổ lao vút qua, từ trong bóng mãnh hổ, đột nhiên có một cái bóng tối dữ tợn lao ra.
Cái bóng mỏng manh kề sát mặt đất, nhanh chóng hướng Cơ Hạo bắn nhanh đến. Lúc sắp tới gần Cơ Hạo, cái bóng này đột nhiên đứng lên như người, thân thể biến thành một phù văn quái dị vặn vẹo, mang theo huyết quang mênh mông hướng sau lưng Cơ Hạo ấn xuống.
“Khách quý cẩn thận!” Quy lão tam thấy tất cả cái này, hắn vội vàng hét lên một tiếng.
Cơ Hạo vội vàng quay đầu, trơ mắt nhìn phù văn máu chảy đầm đìa kia hung hăng đánh trên ngực mình.