[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 1609 : Huyết tinh bất ngờ

Ngày đăng: 02:34 22/08/19

Khi đám người Da Ma La Gia bị Ngu Hoặc bắt được, trong thành Lương Chử, Nghệ Địa và Viên Lực đang đấu tửu lượng bên lửa trại. Xung quanh đều là điện phủ hoa mỹ cao lớn chỉ dị tộc có, các điện phủ này ở trong đêm tối đều rạng rỡ sáng lên, nhưng chưa được Nghệ Địa đám chiến sĩ nhân tộc ưu ái. Bọn họ ở trên quảng trường bằng phẳng đốt lửa trại, dựng lên con mồi tẩy rửa xử lý sạch sẽ, mùi thịt nướng tràn ngập bốn phương, hương vị rượu nguyên chất càng hun người ta muốn say. Màn trời chiếu đất, đấu rượu hát vang, có rượu ngon, có thịt ngon, đám đông huynh đệ trong tộc đoàn tụ, ngẩng đầu có thể nhìn thấy tinh không lấp lánh, gió mát vờn quanh bên người, đây mới là cảnh tượng chiến sĩ nhân tộc thích nhất. Điện phủ cao lớn, trang trí hoa mỹ, thị nữ xinh đẹp, ung dung hưởng thụ... Thứ đám dị tộc kia thích nhất, các chiến sĩ nhân tộc thuần phác mà chân chất, tạm thời còn chưa học được hưởng thụ những cái này. “Đáng tiếc, đáng tiếc, chúng ta thực lực thấp kém, không thể giúp Cơ Hạo.” Giơ lên một vò rượu lớn, hướng trong bụng trút mấy ngụm rượu mạnh, Nghệ Địa có chút suy sụp thở dài một tiếng: “Cơ Hạo, Vu Thần cảnh, lại được thiên địa tứ phong, hưởng thiên đế tôn hào, thực lực càng thêm cao thâm khó lường. Chúng ta, đều đã bị bỏ lại xa xa rồi.” Viên Lực nhíu mày, khuôn mặt khỉ nhăn lại rất khó coi: “Bàng hoàng lắm sao, bàng hoàng lắm sao? Đều là cha mẹ nuôi, ai có thể kém hơn ai? Cơ Hạo có thể có thực lực hiện nay, cũng là trong núi thây biển máu chém giết mà có. Chúng ta toàn tâm toàn ý cố gắng tu luyện là được, chẳng lẽ tạo hóa của chúng ta hiện tại còn kém? Nhị Thập Tứ Tiết Khí Tiễn của ngươi, ngươi đã tìm hiểu được mấy phần?” Nghệ Địa liền có chút xấu hổ cúi đầu, hắn cười khan vài tiếng lắc đầu không nói. Vũ Dư đạo nhân truyền thụ Nhị Thập Tứ Tiết Khí Tiễn uy lực cường đại, tinh diệu vô cùng, hắn chỉ vừa mới được một ít da lông, cách đăng đường nhập thất còn không ít. Nếu thật có thể hoàn toàn lĩnh ngộ môn tiễn đạo thần thông kinh thiên động địa này, Nghệ Địa tuyệt đối có thể thoải mái bước vào cảnh giới Vu Thần. Chẳng qua, hắn có được môn truyền thừa này mới được mấy năm? Hắn không quái thai như Cơ Hạo, tiến độ nào có nhanh như vậy? Vô Chi Kỳ vẫn duy trì hình tượng Tự Văn Mệnh, mặt âm trầm ngồi ở trong góc không hé răng. Chiến sĩ nhân tộc xung quanh mỗi người uống tới mức mặt đỏ tai hồng, theo bản năng phát hiện ‘Tự Văn Mệnh’ do Vô Chi Kỳ đóng giả rất khác biệt với ngày thường, mọi người theo bản năng không muốn thân cận hắn, cho nên cũng không có ai tới trêu chọc hắn. Một mình ngồi ở góc tối, Vô Chi Kỳ cau mày lăn qua lộn lại cân nhắc đường ra tương lai của mình. Viên Lực là không cần lo lắng, nó giao hảo với Cơ Hạo, đã vào môn hạ Vũ Dư đạo nhân, có một chỗ dựa lớn như vậy, ai có thể tổn thương Viên Lực một sợi lông chứ? Nhưng bản thân Vô Chi Kỳ sao... Làm một trong tám đại trọng thần của Cộng Công thị, Cộng Công thị nhấc lên đại hồng thủy gây họa thiên hạ, Vô Chi Kỳ hắn tùy tùng Cộng Công thị đã làm không ít việc thương thiên hại lí. Phần thù hận này, nhân tộc có thể đặt xuống? Cho dù có Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh cam đoan, Vô Chi Kỳ cũng đang phát sầu vì tiền đồ của mình. Có lẽ, hắn nên nhanh chân chạy lấy người ngay bây giờ? Nhưng cho dù trốn đi, hắn có thể trốn đi đâu? Nghĩ đến chỗ căm tức, Vô Chi Kỳ bưng lên một cái bát rượu cực lớn, một ngụm uống hết ba năm cân rượu mạnh, nghiến răng bắt đầu mắng: “Cộng Công thị chết tiệt, đáng đời đoạn tử tuyệt tôn. Ta êm đẹp làm thuỷ thần sông Hoài của ta, hưởng thụ vô tận, ngươi cứ ép bức kéo lão tử đi theo tạo phản. Nếu thành thì thôi, nhoáng cái đã bị mấy đứa nhỏ vung tay hóa giải, ngươi đây là chơi xỏ người ta!” Trong mồm hùng hùng hổ hổ, Vô Chi Kỳ lại hướng bốn phía nhìn một cái, trong con ngươi mơ hồ mang theo một tầng màu máu, hắn phát tán ra hung sát chi khí, hiện tại rất muốn tìm mấy tên xui xẻo đánh đau một trận, nếu có thể đem bọn họ đập thành bánh thịt thì không còn gì tốt hơn. Nhưng nhìn bốn phía, cạnh các đống lửa trại đang uống rượu say sưa là chiến sĩ nhân tộc được Cơ Hạo chọn phái đi Bàn Hành thế giới, chiến sĩ nhân tộc vừa mới theo Hạo Kiếp Chi Thành quay về Bàn Cổ thế giới. Trong lòng Vô Chi Kỳ sát ý như cuồng, nhưng cũng biết không thể xuống tay lung tung đối với các chiến sĩ nhân tộc này, nếu không cho dù hắn có hành vi lập công chuộc tội, sau chuyện cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp. “Nửa đêm canh ba, trăng mờ gió lớn, đi trong thành Lương Chử tìm mấy tên xui xẻo xả giận?” Người bên cạnh không thể xuống tay, Vô Chi Kỳ liền nổi lên một số tâm tư hắc ám bất lương nào đó. Hắn nheo mắt, tròng mắt đã biến thành một mảng đỏ bừng, hắn hiện tại sốt ruột không dằn nổi muốn tìm chút việc vui. “Đều là Đế Thích Sát tên lỗ mãng kia lừa gạt Cộng Công thị lão ngu xuẩn đó, điên điên khùng khùng muốn dùng đại hồng thủy chinh phục Bàn Cổ thế giới, kết quả lại thành một câu chuyện cười lớn.” Vô Chi Kỳ nghiến răng lạnh lùng nói: “Đế Thích Sát, Đế Thích nhất tộc? Ừm, nhà hắn trú ở chỗ nào của Lương Chử thành? Lần trước tựa như từng đi ngang qua? Hắc, không biết trong nhà hắn hiện tại có mấy người sống.” Ánh mắt lóe lên tự do hướng bốn phía nhìn quanh một trận, Vô Chi Kỳ chậm rãi đứng dậy, đeo khuôn mặt Tự Văn Mệnh muốn đi ra ngoài. Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Bà La Già mặt mỉm cười xách một cái bình rượu cực lớn, mang theo mười mấy thị vệ bước nhanh đi tới. Vừa đi, Bà La Già vừa mỉm cười nói: “Nghệ Địa đại nhân, nếm thử ‘Tuyết Thần Tửu’ Diễn Nguyệt nhất mạch ta dùng bí pháp sản xuất, rượu này lạnh buốt không chịu nổi, bên trong lại ẩn chứa một luồng hậu thiên thuần dương chi khí, là có thể ôn dưỡng thần hồn nhất.” Lắc lắc vò rượu trong tay, Bà La Già thần bí nói: “Rượu này sản xuất khó khăn, tài liệu khó thu thập nhất, trong tộc ta tổng cộng không có mấy vò đâu.” Khi nói chuyện, Bà La Già xách bình rượu, mang theo hộ vệ đi tới trước mặt Nghệ Địa cùng Viên Lực. Nghệ Địa và Viên Lực đều là người mê rượu, nghe được Bà La Già ra vẻ thần bí giới thiệu, đã có năm sáu phần men say hai người rỏ nước miếng nhìn về phía vò rượu trong tay hắn. Bà La Già cười ‘ha ha’, đem bình rượu đưa đến trước mặt hai người, vò sứ men đen dày nặng ầm ầm vỡ nát, một mảng lớn rượu trắng xoá hóa thành các cây kim rất nhỏ gào thét hướng toàn thân trên dưới Nghệ Địa và Viên Lực đâm bừa tới. Hồng Hạo Y trên người Nghệ Địa chợt sáng lên, từng cái lông vũ cứng cỏi phun ra hào quang, gắt gao ngăn cản cây kim dài bằng rượu đâm. Thân thể Viên Lực nhoáng lên một cái, thân thể hóa thành một luồng hàn quang màu bạc nháy mắt chạy ra thật xa, thi triển ra Thái Âm độn pháp, những cây kim dài kia không có một cây nào có thể chạm đến thân thể hắn. Bà La Già cũng mặc kệ mình công kích thương tổn được Nghệ Địa và Viên Lực hay không, hắn khàn cả giọng hét rầm lên: “Giết! Giết sạch bọn dân bản xứ ti tiện ngu xuẩn này! Đem linh hồn bọn chúng hiến cho chúa tể chí cao vô thượng!” Làm trí giả dị tộc, Bà La Già hung hăng rút ra một thanh đại khảm đao răng cưa nanh sói nặng nề, hung tợn bổ một đao vào trên thân một chiến sĩ nhân tộc say khướt. Chiến sĩ Đông Di đáng thương này còn chưa làm rõ đã xảy ra cái gì, đã bị Bà La Già phát điên chặt một đao thành hai đoạn. Vô số chiến sĩ dị tộc trong con ngươi lóng lánh u quang đục ngầu, thần trí hoàn toàn không chịu bản thân khống chế điên điên khùng khùng từ trong bóng đêm lao ra, như thủy triều lao về phía chiến sĩ nhân tộc không biết làm sao. Đao thương kiếm kích bổ loạn xuống, chiến sĩ nhân tộc không hề phòng bị bị đánh ngã ngay tại chỗ mấy nghìn người, máu tươi rải đầy đất.