[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 1617 : Bàn Ngu chi não
Ngày đăng: 02:34 22/08/19
Tiếng gầm gừ bạo ngược phóng lên cao, Vô Chi Kỳ và Hỏa Nguyên hóa thân nguyên hình, một con thủy viên thật lớn chân đạp vạn khoảnh sóng biếc cùng một con Hỏa Kỳ Lân bên người quay cuồng vạn khoảnh nham thạch nóng chảy dây dưa với nhau, điên cuồng lăn qua lăn lại ở trong thành Lương Chử.
Nước lửa đánh phá, cung điện lầu các xa hoa trong thành Lương Chử đầu tiên là bị nham thạch nóng chảy nung nóng bỏng đỏ bừng, sau đó bị khí lạnh thấu xương cuốn một cái, lập tức tan rã vỡ nát, không có một tòa cung điện nào có thể bảo lưu lại.
Vô số con dân dị tộc khóc trời kêu đất chạy khắp nơi, kéo vợ dẫn con hướng bốn phương tám hướng chạy trốn.
Nguyên hình của Vô Chi Kỳ và Hỏa Nguyên quá khổng lồ, bọn họ quay cuồng một cái đã là mấy chục dặm, không có một con dân dị tộc nào ở sau khi nhìn thấy yêu khí cuồn cuộn trên người bọn họ bộc phát ra còn có thể chạy thoát, toàn bộ mọi người hoặc là bị đông lạnh thành vụn băng, hoặc là bị đốt thành tro tàn.
Từ vô số năm trước, sau khi mũi quân viễn chinh đầu tiên của dị tộc xâm nhập Bàn Cổ thế giới, Lương Chử thành nghênh đón tai ương ngập đầu thật sự.
Kiệu liễn màu vàng của Ngu Hoặc cũng vô thanh vô tức tan thành nước vàng, vàng lỏng nóng bỏng hắt ra, chiến sĩ Già tộc quỳ ở trên mặt đất cõng kiệu liễn cho Ngu Hoặc không nhúc nhích. Da thịt bọn họ bị vàng lỏng đốt cháy khét, toàn thân đều bịt kín một tầng nước vàng thật dày, bọn họ vẫn không nhúc nhích quỳ rạp dưới đất.
Hai đóa hoa sen màu đỏ nâng thân thể lửa cao tới trăm trượng của Chúc Dung thị, hai đóa hoa sen lửa trong con ngươi hắn mọc ra cấp tốc xoay tròn, con mắt trong nhụy hoa lan tỏa thần quang, gắt gao tập trung thân thể Ngu Hoặc.
Thân thể Ngu Hoặc bị thiêu hủy hơn phân nửa, thân thể từ bụng trở xuống đã hoàn toàn biến mất, nửa thân trên cũng chỉ có cánh tay phải còn bảo trì hoàn hảo, tay trái chỉ để lại một đoạn xương khô dài nửa thước, đang tản mát ra khói đen sì.
Càng thêm thê thảm là khuôn mặt hắn bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa liếm một phát khá nông, da cả khuôn mặt đều đã thành tro bụi, lộ ra xương khớp màu đen bán trong suốt, ở dưới ánh lửa chiếu rọi tỏ ra đặc biệt dữ tợn khủng bố.
“Có lẽ, đây là lời tổ tiên nói, cơ hội của Chúc Dung nhất mạch ta!” Chúc Dung thị tập trung nhìn Ngu Hoặc, thản nhiên nói: “Một ‘thánh nhân’ phân thân đến từ Bàn Ngu thế giới? Nếu có thể đoạt đại đạo lạc ấn trong cơ thể ngươi, có lẽ...”
Chúc Dung thị ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nhìn về phía tầng mây thật dày bởi vì Vô Chi Kỳ và Hỏa Nguyên đại chiến mà xao động bất an. Từng tia chớp thật lớn không ngừng từ đằng sau đám mây dày quay cuồng phun ra, hung hăng xẹt qua bầu trời, mang đến ánh sáng chói mắt và tiếng vang lớn đinh tai nhức óc.
“Ngươi, cũng là kẻ không an phận.” Ngu Hoặc ‘hổn hển, hổn hển’ thở phì phò, khi hắn nói chuyện xương cằm lõa lồ hoạt động lên xuống, bởi vì gió lùa kẽ răng, cho nên thanh âm rất cổ quái: “Đoạt đại đạo lạc ấn của ta, dùng đại đạo pháp tắc thế giới khác, tránh đi thiên đạo gông xiềng thế giới của mình? Siêu thoát... Hoặc là nói, tiêu dao!”
Mí mắt, bọng mí bị đốt sạch sẽ, chỉ có ba con mắt quay tròn hỗn loạn, tròng mắt Ngu Hoặc nhìn chằm chằm Chúc Dung thị, quái thanh quái khí cười nói: “Nhưng... Hoắc hoắc, có một số việc, nói ra, có lẽ ngươi sẽ tuyệt vọng. Cho nên, ta sẽ không nói. Nếu ngươi có cái năng lực này, có thể thật sự diệt sát phân thân của ta, cướp đi đại đạo lạc ấn phân thân của ta, vậy thì đến đi!”
Chúc Dung thị cười lên ‘ha ha’, hắn nhìn Ngu Hoặc lắc lắc đầu: “Đến tình huống này rồi, ngươi còn có hậu thủ nào nữa sao? Ngươi đã bị thiên đạo Bàn Cổ thế giới áp chế, hiện tại phân thân này lại có thể phát huy mấy thành lực lượng?”
Vừa cười, Chúc Dung thị vừa vươn hai cánh tay lửa quấn quanh, chậm rãi hướng Ngu Hoặc chộp xuống.
Ngu Hoặc nhìn hai tay Chúc Dung thị càng ép càng gần, nhẹ nhàng cười nói: “Thiên đạo Bàn Cổ thế giới áp chế? Nhưng ta là mượn thân thể Da Ma Thiên buông xuống, thân thể này của hắn ở Bàn Cổ thế giới nhiều năm như vậy, đủ để khiến ta tránh đi bảy tám phần đại đạo áp chế, cho nên lực lượng ta có thể phát huy ra, vẫn không phải các ngươi có thể tưởng tượng đâu.”
Ngu Hoặc cất tiếng cười to, hắn không nhìn cánh tay Chúc Dung thị càng lúc càng gần, mà là hướng góc âm u xa xa nhìn tới.
“Nô lệ, ngươi đến rồi?”
Đế Thích Sát phát ra tiếng kêu kéo dài bén nhọn, mang theo một lão nhân Ngu tộc tóc trắng xoá phá tan mảng lớn ánh lửa phong tỏa, đi tới trước mặt Ngu Hoặc. Hắn đem lão nhân Ngu tộc đang mù mịt ném xuống đất, rất cung kính hướng Ngu Hoặc quỳ lạy hành lễ.
“Chủ nhân chí cao, vâng theo ý chí ngài, Đế Ma đến rồi.”
Trong con ngươi lóe ra u quang, Đế Thích Sát nhìn Đế Ma trầm giọng nói: “Chủ nhân chí cao, Đế Ma tuy trung thành và tận tâm, nhưng hắn không có đủ lực lượng góp sức cho ngài, ngài...”
Ngu Hoặc khoát tay áo, ngắt lời Đế Thích Sát. Giọng hắn quái dị cười nói: “Ta cần không phải sự trung thành của hắn, cũng không phải lực lượng của hắn, mà là con người hắn mà thôi.”
“Các ngươi dù sao tầng cấp quá thấp, các ngươi căn bản không thể phỏng đoán mọi điều ta làm. Khi Huyết Miện thánh tôn quanh co lòng vòng từ chỗ ta lấy đi một viên linh hồn hạch tâm, ta đã làm sẵn chuẩn bị. Đoán xem, ở trong cơ thể Đế Ma, có cái gì?”
Chúc Dung thị bàn tay to khoảng cách Ngu Hoặc chỉ có không đến mười trượng khoảng cách, Ngu Hoặc chút không đem Chúc Dung thị lửa cháy thiêu đốt bàn tay to để ở trong lòng, hắn hoàn hảo không tổn hao gì tay phải nhất chỉ, thương lão Đế Ma thân thể chợt bay lên, cả người cứng ngắc đi tới Ngu Hoặc trước mặt.
“Tiểu gi hỏa, ngươi còn nhớ ta không?” Ngu Hoặc cười ‘Xẹt xẹt’, nghiêng đầu nhìn Đế Mavẻ mặt trắng bệch.
Đế Magià nua, mặt đầy nếp nhăn không biết làm sao nhìn Ngu Hoặc. Qua hồi lâu, hắn đột nhiên kinh hô lên khàn cả giọng: “Là ngươi, ngươi... Ngươi đã làm gì ở trên người ta? Ngươi, xóa mất ký ức của ta, ngươi...”
“Ta xóa mất ký ức của ngươi, nhưng ngươi hiện tại không phải đã nhớ ra rồi sao?” Thân thể Ngu Hoặc khẽ run rẩy, hưng phấn muốn điên cười lớn: “Ta thích nhất như vậy, lau đi một số ký ức đặc biệt của người nào đó, sau đó ở trong hoàn cảnh đặc biệt nào đó đột nhiên bùng nổ. Trong linh hồn các sinh mệnh nhỏ yếu này bùng nổ ra sợ hãi cùng tuyệt vọng, quá tươi ngon, quá tươi ngon.”
‘Bốp’ một tiếng, trên da mặt Đế Manứt ra vô số vết nứt như đồ sứ vỡ vụn, trong ánh mắt hoảng sợ tuyệt vọng của Đế Ma, đầu của hắn hóa thành vô số mảnh vỡ, chậm rãi hướng bốn phía bay ra.
Ở chỗ trung tâm đầucủa Đế Ma, ở chính giữa đầu óc hắn, một vật dạng bộ não to bằng nắm tay, như thủy tinh điêu khắc thành, bên trên phân bố mấy cái nếp nhăn khá nông từ từ bay lên, chậm rãi rơi vào trong tay Ngu Hoặc.
Vật quái dị to bằng nắm tay này ở trong tay Ngu Hoặc khẽ nhúc nhích, có hào quang như thủy tinh nó tản mát ra khí tức linh hồn mãnh liệt, từng cái mạch máu rất nhỏ từ trong nó lao ra, chui thật sâu vào bàn tay Ngu Hoặc.
Thân thể Ngu Hoặc chợt cứng đờ, một luồng linh hồn uy áp kinh thiên động địa từ trong cơ thể hắn điên cuồng trào ra.
Chúc Dung thị giống như gặp quỷ, đột nhiên thu hồi hai tay, thân thể hướng phía sau thuấn di một cái lao ra mấy trăm dặm, túm lấy Chúc Dung Đồng Cung đang xem cuộc chiến, hóa thành một ánh lửa phóng lên cao.
“Không còn kịp nữa!” Ngu Hoặc trừng lớn mắt thì thào: “Ai dám tin tưởng, ta đem đại não Bàn Ngu chế thành thánh khí đặt ở trong đầu một lão đầu thối phế vật như vậy, đưa vào Bàn Cổ thế giới? Ai dám tin tưởng? Ai dám?”
Điên cuồng cười vài tiếng, Ngu Hoặc đột nhiên trừng mắt nhìn bóng lưng Chúc Dung thị.
Thân thể Chúc Dung thị chợt cứng đờ, hắn chậm rãi xoay người, mặt không biểu cảm hướng Ngu Hoặc bay đi.