[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 1789 : Ngao Bạch binh bại

Ngày đăng: 02:36 22/08/19

Chiến sĩ long tộc tinh nhuệ tương tự, thân thể long tộc cường hãn tương tự, vô luận pháp thuật thần thông hay là lực lượng thân thể đều phảng phất tương đương. Đại quân long tộc dưới trướng đám người Phệ Tâm và quân đội long tộc dưới trướng Ngao Bạch tinh nhuệ như nhau, cường đại như nhau. Khác biệt duy nhất là: đại quân dưới trướng đám người Phệ Tâm, chiếm trên tám phần toàn bộ chiến sĩ long tộc ở đây! Chiến sĩ long tộc ban đầu dưới trướng Ngao Bạch từng có sáu thành phản bội, cộng thêm đại quân long tộc các trưởng lão long tộc mang đến, nhân số chiến sĩ long tộc đám người Phệ Tâm khống chế vượt xa bộ hạ của Ngao Bạch. Chiến sĩ long tộc gấp bội không lưu tình chút nào hướng đồng tộc phát động tiến công. Các chiến sĩ long tộc hình thái bán long nhân thân thể khôi ngô cao lớn, kẻ thấp bé nhất cũng ở ngoài năm trượng giơ trường thương trường kích, vung đại đao đại kiếm, phát ra tiếng rồng gầm cao vút, nhấc lên cơn lốc mưa rào đầy trời, nháy mắt đã quấn loạn lấy nhau. Đao kiếm sắc bén và vảy rồng chắc chắn kịch liệt ma sát, tung tóe ra vô số đốm lửa. Trường thương trường kích sắc nhọn gian nan đâm xuyên qua vảy rồng cùng máu thịt, trong rãnh máu phun ra mảng lớn máu tươi. Đại chuỳ, lang nha bổng… các binh khí cùn nặng nề hung hăng đánh lên đầu, sừng rồng bén nhọn theo tiếng nổ chói tai không ngừng sụp đổ, các chiến sĩ long tộc đầu lõm xuống hộc từng ngụm từng ngụm máu, ôm xương sọ vỡ tan rống giận quay cuồng ở trên đụn mây. Phệ Tâm, Phệ Cốt, Phệ Tủy chín huynh đệ phát ra tiếng cười chói tai khó nghe, bọn hắn ùa lên bao vây Ngao Bạch, các loại binh khí hướng tới Ngao Bạch đánh bừa một trận. Trường kiếm trong tay Ngao Bạch che trái chắn phải, chỉ nghe một chuỗi tiếng nổ vang lên, cánh tay phải Ngao Bạch đột nhiên bị một đao chặt đứt ngang vai, trường kiếm trong tay phát ra một tiếng kiếm ngân, bị lưu tinh chùy của Phệ Tâm đánh bay xa xa. Cánh tay gãy rời, binh khí rời tay, thân hình Ngao Bạch chợt lóe, binh khí của đám người Phệ Tâm hầu như là đồng thời rơi ở trên thân hắn.  Dù là Ngao Bạch né tránh nhanh, vảy rồng da rồng trên thân hắn vẫn vỡ nát một mảng lớn, đây là bị ba món binh khí nặng hung hãn đập nát. Càng có mười mấy vết thương do đao kiếm sâu tới tận xương, càng sâu tới nội tạng không ngừng phun ra lượng lớn máu tươi, gương mặt Ngao Bạch vốn đã thê lương chợt trở nên càng khó coi hơn. Thẳng đến lúc Ngao Bạch bị thương nặng, Cơ Hạo và Tù Ngưu lúc này mới kịp phản ứng, Bàn Cổ Chung phát ra một mảng hỗn độn khí mênh mang bao lấy Ngao Bạch, đem hắn kéo về bên người Cơ Hạo. Tù Ngưu lấy ra mười mấy bình linh đan, cạy miệng Ngao Bạch đem những linh đan đó trút xuống không sót một viên. Đám người Phệ Tâm mắt thấy Cơ Hạo bảo vệ Ngao Bạch, Phệ Tâm cất tiếng cười nói: “Cái chuông này có cổ quái, tạm thời mặc kệ hắn, giết sạch đám nhãi con khăng khăng một mực đi theo chín tên phế vật kia trước rồi nói sau!” Phệ Linh ở một bên lớn tiếng cười nói: “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, bọn hậu duệ nhát gan long tộc, bọn hắn cũng nên biết long tộc chân chính có bộ dáng thế nào. Ha ha, thời thái cổ hồng hoang, liên tục huyết tẩy ba ngàn bộ tộc, giết đến mức chó gà không tha, không còn một ngọn cỏ, đây mới là phong phạm của long tộc ta!” Nhổ một ngụm nước bọt ra thật xa, Phệ Linh cười lạnh nói: “Không muốn tùy tùng chúng ta, thì chết đi!” Theo tiếng Phệ Linh kêu gào, chín người Phệ Tâm phát ra tiếng gào thét chói tai, kéo chín dải tàn ảnh màu đen lao vào trong hàng ngũ đại quân long tộc. Nơi bọn hắn đi qua sóng máu quay cuồng, vô số chiến sĩ long tộc nguyện trung thành Ngao Bạch bị đám người Phệ Tâm thoải mái xé thành mảnh vụn. Ở trước mặt chín đứa con nghiệt long này của tổ long, các chiến sĩ long tộc chỉ khoảng ngàn tuổi này yếu ớt như một đàn gà con, không có chút sức phản kháng. Xa xa truyền đến tiếng chú ngữ tà dị, Vu Bật cầm thanh trường đao màu máu lực sát thương cực lớn đối với long tộc kia không biết từ nơi nào xông ra, phía sau hắn càng có một đám tộc nhân sơ vu nhất mạch nhập ma hoa chân múa tay niệm tụng chú ngữ. Một mảng lớn sương mù màu đen từ trong cơ thể bọn hắn khuếch tán ra, sương mù màu đen dần dần bám vào ở trên binh khí các chiến sĩ long tộc quay sang đầu nhập dưới trướng đám người Phệ Tâm. Binh khí của các chiến sĩ long tộc đó cấp tốc dị biến, biến thành tính chất bán trong suốt màu xanh lục, từng mảng mùi vị kỳ dị từ trên binh khí khuếch tán ra, chiến sĩ long tộc ngửi được cái mùi đó, vô luận bọn họ chia ra thuộc trận doanh nào, đều cảm thấy toàn thân tê dại từng đợt. ‘Hây’ ! Hô to một tiếng, mấy vạn chiến sĩ long tộc trận doanh Phệ Tâm đồng thời vung binh khí, binh khí biến dị của bọn hắn thoải mái xuyên thấu lân giáp tộc nhân đối diện, xé rách thân thể kiên cố của bọn họ, phá hủy xương khớp cứng rắn của bọn họ, từ sau lưng bọn họ xuyên ra. Lượng lớn huyết tương không ngừng từ trong vết thương của các chiến sĩ long tộc này phun ra, trong vết thương tà lực quay cuồng, mặc cho các chiến sĩ long tộc bị thương nặng kia điều động tinh huyết khí tức như thế nào, cũng không sao chữa trị vết thương trên người. Đồ Long bí thuật của sơ vu nhất mạch một lần nữa hiển lộ hung uy, chiến sĩ long tộc dưới trướng Ngao Bạch bị đánh không kịp trở tay, có hơn vạn chiến sĩ trọng thương ngay tại chỗ, càng có gần ngàn chiến sĩ bị thương đến chỗ yếu hại chết trận ngay tại chỗ. Ngao Bạch nhìn các chiến sĩ long tộc chết thảm kia, đau lòng tới mức lân giáp toàn thân đều mở ra. Hắn duỗi cổ, chỉ vào đám người Phệ Tâm lớn tiếng quát: “Vô luận như thế nào, bọn họ cũng là binh sĩ long tộc chúng ta... Các ngươi buông tay giết chóc như thế, các ngươi sao có thể nhẫn tâm?” Lưu tinh chùy trong tay Phệ Tâm nổi lên các luồng hàn quang, nháy mắt đánh nát đầu hơn ba mươi chiến sĩ long tộc, trong đầy trời huyết tương, óc bay múa, Phệ Tâm quay đầu hướng Ngao Bạch cười dữ tợn: “Binh sĩ long tộc không nghe hiệu lệnh của ta, vẫn chết là hơn! Hắc, chúng ta cần là long tộc tuyệt đối phục tùng, nếu không thuận theo ý ta, bọn hắn còn sống hay đã chết lại có gì khác nhau?” Lúc Phệ Tâm cười quái dị, Phệ Tà đã cứng rắn giật đứt đầu hai tướng lĩnh long tộc, dùng sức đem cái đầu ném mạnh tới, hung hăng nện ở trên Bàn Cổ Chung. Hỗn độn khí khẽ đảo qua, hai cái đầu của tướng lĩnh long tộc bị quấy nát nhừ, máu tươi chiếu đỏ khuôn mặt Ngao Bạch và Tù Ngưu. “Cơ Hạo đại đế!” Tù Ngưu xoay người, nghiêm nghị nhìn Cơ Hạo. Tù Ngưu không rên một tiếng, Cơ Hạo lại chỉ có thể cười khổ không ngừng. Lúc trước Ngao Bạch còn hứa hẹn toàn bộ long tộc để Cơ Hạo sai sử bao nhiêu lần, hiện tại xem ra, địa vị lão tổ long tộc của Ngao Bạch, Tù Ngưu khó giữ được, ngược lại là cần Cơ Hạo toàn lực giúp bọn họ bảo toàn sinh lực của long tộc còn lại. Thế này gọi là gì đây? “Tổ long, sao còn có chín đứa con trai như vậy?” Cơ Hạo nghiến răng, hung hăng hỏi Tù Ngưu và Ngao Bạch. Tù Ngưu, Ngao Bạch đồng thời lắc đầu, vẻ mặt rất quái dị cùng cất tiếng thở dài: “Tình cảnh này, Cơ Hạo đại đế còn để ý những việc bên lề làm chi?” Chuyện bên lề? Cơ Hạo không còn gì mà nói lại. Đây chính là chín đứa con trai nhảy nhót của cha ngươi, chín huynh đệ đoạt đại quyền long tộc của các ngươi, bọn họ rất rõ ràng cấu kết với Đế Úc, bọn họ muốn đem Bàn Cổ thế giới kéo vào vực sâu không lường được đó! “Kim Ô đạo binh nghe lệnh, yểm hộ chiến sĩ dưới trướng Ngao Bạch đại đế lui về thiên đình!” Cơ Hạo không dong dài nữa, hắn dùng sức đánh một quyền ở trên Bàn Cổ Chung, một tiếng chuông ngân chấn động mấy trăm chiến sĩ long tộc dưới trướng Phệ Tâm ở bên cạnh vỡ nát lân giáp toàn thân, cả người trào máu rơi xuống mặt đất. Theo tiếng mệnh lệnh của Cơ Hạo, vô số Kim Ô đạo binh trên bầu trời đồng loạt bay ra phi kiếm làm từ cành Phù Tang mộc. Kiếm quang màu vàng như mưa, nháy mắt bao phủ đại quân long tộc quy mô khổng lồ. Chợt nghe một tiếng hò hét, chiến sĩ long tộc dưới trướng Ngao Bạch bỏ lại đối thủ, như ong vỡ tổ hướng thiên đình rút về.