[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 1847 : Tà, ma đối lập

Ngày đăng: 02:37 22/08/19

Vu Bật nghe xong lời Tàng Nguyên Tử nói, khuôn mặt nhất thời kéo ra so với mặt ngựa còn dài hơn ba phần, hắn chỉ vào Tàng Nguyên Tử lớn tiếng quát: “Ngươi nói cái gì?” Tàng Nguyên Tử không kiêng nể gì đem đầu ghé đến trước mặt Vu Bật, nhìn chằm chằm con mắt tỏa ra huyết quang của Vu Bật cười nói: “Đánh rắm đó! Ngươi không nghe hiểu tiếng người sao? Nhưng cũng đúng, ngươi đã ngay cả người cũng không phải nữa, ngươi sao có thể nghe hiểu tiếng người chứ?” Phía trên khóe mắt Vu Bật mấy sợi gân xanh nhỏ bé nhảy loạn, hắn nhảy dựng lên cả giận nói: “Ngươi dám mắng ta?” Tàng Nguyên Tử chẳng hề để ý búng ngón tay, một cành cây nhỏ bé tự dưng xuất hiện, hắn đem phiến lá trên cành cây tuốt sạch sẽ, dùng cành chọc chọc ở trong lỗ tai, cười ‘hắc hắc’ nói: “Chửi sao? Ta còn dám đánh ngươi, ngươi tin hay không?” Vẻ mặt Vu Bật âm trầm nhìn chằm chằm Tàng Nguyên Tử, thân thể hắn đột nhiên nhoáng lên một cái, hai cánh tay ban đầu không nhúc nhích, sau gáy hắn đột nhiên phồng lên hai quả cầu thịt cực lớn, ‘Phành phành’ hai tiếng trầm đục, phía sau hắn tự dưng mọc ra hai cánh tay mới, hai tay nắm đấm hướng mặt Tàng Nguyên Tử đánh xuống. Càng khiến người ta kinh hãi hơn là, trên hai cánh tay của Vu Bật dày đặc vảy nhỏ bé, vảy đen nhánh lóng lánh hào quang kim loại, thoạt nhìn cứng rắn chắc chắn đến cực điểm. Tàng Nguyên Tử cũng cười lớn một tiếng, hắn dậm chân, thân thể nhoáng lên một cái, phía sau cổ hắn phồng lên mấy quả cầu thịt, chỉ nghe tiếng ‘Phành phành’ không dứt bên tai, Tàng Nguyên Tử mọc ra hai đầu bốn tay, toàn thân biến thành hình dạng quái dị ba đầu sáu tay. Quát to một tiếng chú ngữ, trên sáu cái bàn tay của Tàng Nguyên Tử hàn quang chợt lóe, sáu thanh bảo kiếm tự dưng nhảy ra. Tàng Nguyên Tử bắt lấy chuôi kiếm, ‘Bá bá bá’ hắt ra một mảng lớn hàn quang hướng hai cánh tay của Vu Bật bổ xuống. So sánh với kiếm chiêu của Cơ Hạo, kiếm thế của Tàng Nguyên Tử rất đơn giản, chính là đến thẳng đi thẳng bạo lực chặt chém, chỉ có tốc độ vung kiếm cực nhanh. Nếu so sánh với Cơ Hạo loại đại năng thân thể mạnh mẽ, tinh thông kỹ xảo cận thân chém giết này, một cánh tay của Tàng Nguyên Tử tốc độ vung kiếm không nhanh, Cơ Hạo trong nháy mắt có thể thoải mái chém ra hơn vạn kiếm, một cánh tay của Tàng Nguyên Tử ở trong thời gian giống nhau, nhiều nhất có ba thành hiệu suất công kích của Cơ Hạo. Nhưng Tàng Nguyên Tử có sáu cánh tay, mỗi cánh tay tất nhiên chỉ có ba thành hiệu suất công kích của Cơ Hạo, sáu cánh tay cộng lại, tốc độ công kích của hắn đã gấp Cơ Hạo khoảng hai lần. Trên đài ngọc vô số người chỉ thấy toàn thân Tàng Nguyên Tử bị một quầng hàn quang tròn trịa bao phủ, vô số luồng kiếm quang kiếm khí mang theo các đạo hàn quang gào thét hạ xuống, giống như một trận mưa sao băng hoa mỹ bao trùm thân thể Vu Bật. Vu Bật hét một tiếng giận dữ, trên hai cánh tay mới mọc ra của hắn tung tóe lên vô số đốm lửa, ‘Đinh đinh đang đang’ một chuỗi tiếng vang chói tai truyền đến, vảy màu đen rậm rạp trên cánh tay hắn bị chém tan vỡ tung tóe. Còn chưa chờ Vu Bật thu tay, kiếm quang của Tàng Nguyên Tử đã ở trên cánh tay của hắn chém mấy chục vạn kiếm, lượng lớn máu thịt tan nát không ngừng bay lên. Ma thể của Vu Bật mạnh mẽ dị thường, Tàng Nguyên Tử không phải là thể tu chính thống, hắn dựa vào lực lượng bảo kiếm, mỗi một kiếm đều chỉ có thể chém vào cánh tay Vu Bật sâu nửa tấc. Nhưng không chịu nổi sáu cánh tay của hắn công kích tần suất quá nhanh, Vu Bật thậm chí ngay cả cơ hội hồi phục vết thương cũng chưa có, hai cánh tay mới sinh của hắn đã bị chém máu thịt bay tứ tung, lộ ra xương cốt phía dưới tối như mực dày đặc phù văn màu máu. “Tàng Nguyên Tử!” Vu Bật ngửa mặt lên trời rít gào lên: “Ngươi thật... Không, người sau lưng ngươi, thật sự muốn trở mặt với Ma Tôn hay sao?” “Trở mặt thì trở mặt...” Tàng Nguyên Tử kiếm ra như gió, chém vào xương cốt hai cánh tay Vu Bật vang lên ‘Rắc rắc’: “Chúng ta chỉ là vừa khéo đều tìm tới Đế Úc tên ngu xuẩn này, muốn khống chế hắn làm con rối để chúng ta mặc sức sai sử mà thôi, lập trường căn bản của chúng ta đã thủy hỏa bất dung... Trở mặt thì trở mặt, Nguyên Thủy Ma Tôn mà thôi, ghê gớm lắm sao?” Trong mắt Vu Bật lóe ra huyết quang. Hắn hừ lạnh một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, mấy quả cầu thịt sau gáy hắn bành trướng lên, rất nhanh quả cầu thịt nổ tung, hắn hóa thành hình thái ma nhân bốn mặt tám tay, cả người treo lên một tầng lân giáp màu đen thật dày, tám cánh tay kéo lên từng trận gió dữ, hung tợn hướng Tàng Nguyên Tử đánh xuống. Vu Bật vốn là thân phận đại vu sư nhân tộc, thực lực đỉnh phong Vu Đế, thậm chí cách Vu Thần cảnh cũng chỉ có nửa bước, thân thể mạnh mẽ đến trình độ không thể tưởng tượng. Ở sau khi Nguyên Thủy Ma Tôn đem hắn chuyển hóa thành ma, cường độ thân thể Vu Bật lại tự dưng dược nâng lên một tầng, trở nên càng thêm cường đại, mạnh mẽ, có được uy năng khó lường. Sau khi hóa thành hình thái ma nhân bốn mặt tám tay, Vu Bật quyền ra như gió, tần suất công kích so với Tàng Nguyên Tử nhanh hơn đâu chỉ mười lần? Sau một trận tiếng va đập chói tai ‘Đinh đinh đang đang’, chỉ nghe tiếng đánh thân thể ‘Phành phành’ không ngừng vang lên, vận lên Bồ Đề Thánh Thể do Mộc đạo nhân bí truyền, Tàng Nguyên Tử toàn thân hóa thành long lanh trong suốt như lưu ly màu xanh lục kịch liệt loạng choạng thân thể, như cành liễu trong gió bão kịch liệt lắc lư, thân thể không chịu khống chế lảo đảo liên tục lui về phía sau. Vu Bật cười điên cuồng ‘Ha ha’, trọng quyền giống như bão tố không ngừng rơi ở trên thân Tàng Nguyên Tử, mỗi một quyền đều lún thật sâu vào thân thể Tàng Nguyên Tử khoảng ba tấc, tiếng xương khớp nứt vỡ chói tai không ngừng vang lên, thân thể Tàng Nguyên Tử nhanh chóng bị đánh cho vặn vẹo biến hình, trong mồm không ngừng phun ra từng mảng lớn máu tươi. “Ngu xuẩn, ngu xuẩn, trừ long tộc đám mãng hán ngu xuẩn kia, trừ Già tộc đám chiến sĩ trời sinh đó, Bàn Cổ thế giới còn có ai dám cùng nhân tộc ta... Không, cùng cao thủ ma tộc ta cận thân chém giết?” Vu Bật vừa điên cuồng công kích Tàng Nguyên Tử, vừa không phải không có đắc ý rít gào: “Chí cao ma thể của ma tộc ta, kế thừa chính tông đích truyền của Bàn Cổ thánh nhân khai thiên tích địa, chính là thân thể chí cường của Bàn Cổ thế giới!” “Không sử dụng thần thông, không dùng pháp thuật, cận thân chém giết với bổn tọa? Nói ngươi là ngu xuẩn, ngươi có ý kiến không?” Hai tay Vu Bật đột nhiên bắt được đầu Tàng Nguyên Tử, sau khi rống to một tiếng một tay đem đầu Tàng Nguyên Tử hung hăng vặn xuống. Cười to ‘Ha ha’ một tiếng, một luồng sáng màu biếc từ trong thân thể không đầu của Tàng Nguyên Tử bay lên trời, thi thể không đầu của Tàng Nguyên Tử nổ tung, một mảng cánh hoa sen trắng xóa dần dần bay xuống. Trong bích quang Tàng Nguyên Tử mặc một cái tiên y hào quang cực kỳ hoa mỹ, vẫn là ba cái đầu, lại có thêm mười hai cánh tay mới mọc. Ba đầu mười tám cánh tay, sáu cánh tay nắm chặt bảo kiếm, mười hai cánh tay phân biệt nắm một món kỳ trân bí bảo lóe ra linh quang, đỉnh đầu một đám mây lành lớn khoảng mười mấy mẫu, bên trên có ba đóa hoa sen trắng xóa thong thả phập phù, Tàng Nguyên Tử cất tiếng cười to: “Chỉ có mỗi một thân man lực lại như thế nào? Vu Bật, kiến thức một chút... thần thông pháp lực chân chính của bần đạo!” Trong tiếng cười lớn, Tàng Nguyên Tử chợt há mồm, một quầng chân hỏa xanh, trắng, đỏ ba màu dây dưa mà thành gào thét lao ra, như lưu ly hòa tan hắt đầy đầu đầy người Vu Bật. Một quầng chân hỏa này nhiệt độ cao tới mức làm người ta sợ hãi, Vu Bật bị đánh không kịp trở tay, chỉ nghe một tiếng ‘Xẹt’ vang lên, ba cái đầu của hắn ở trong nháy mắt đã bị đốt tan hai cái, sáu cánh tay càng bị đốt tan năm cái. Chân hỏa ba màu càng đốt thủng lân giáp trên người Tàng Nguyên Tử, đốt thủng máu thịt hắn, một đường đốt vào lục phủ ngũ tạng của hắn.