[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 1890 : Chỉ chết mà thôi
Ngày đăng: 02:37 22/08/19
Sương mù đen bao phủ toàn bộ Bàn Cổ mỗ đại lục.
Nhật nguyệt vô quang, trời đất tối tăm, một lại một Ngu tộc thánh nhân ở trong sương mù đen tan thành mây khói, bọn họ, tính cả thế giới tương ứng với bọn họ, đều ở trong sự cắn nuốt tham lam điên cuồng mà không có chừng mực của Bàn Ngu triệt để sụp đổ.
“Các ngươi bắt nguồn từ ta, các ngươi cuối cùng sẽ thuộc về ta!” Tiếng cười trầm thấp của Bàn Ngu giống như ác mộng truyền khắp toàn bộ Bàn Cổ thế giới.
Theo Bàn Ngu điên cuồng cắn nuốt, pháp thể của hắn dần dần ngưng thực mà chắc chắn, thân thể khổng lồ cao tới mấy ngàn vạn dặm dần dần co lại; số lượng Ngu tộc thánh nhân ngã xuống càng nhiều, thân thể Bàn Ngu lại càng thêm ngưng thực.
Dần dần, thân thể Bàn Ngu biến thành chỉ cao khoảng vạn trượng. Nhưng giờ phút này toàn thân hắn quấn quanh hào quang màu đen, trên da thịt màu đen trong vắt như lưu ly vô số đạo văn màu đen chói mắt cấp tốc lóe lên, tiếng nổ trầm thấp không ngừng từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra, chỉ riêng tiếng nổ này đã chấn động khiến đám người Cơ Hạo ngũ tạng hỗn loạn, đạo đài run rẩy.
Một đợt lại một đợt ánh sáng mạnh mẽ màu đen trong suốt như sóng thần, gào thét hướng về bốn phương tám hướng càn quét.
Vô luận là hai vị giáo chủ, hay là Phục Hy, Thần Nông, Hiên Viên, Toại Nhân các Nhân Hoàng, thậm chí đám người Cơ Hạo, A Bảo, Huyền Đô, Nghiễm Thành, mỗi lần cường quang màu đen lướt qua thân thể bọn họ, mọi người đều cảm thấy toàn thân đau đớn không chịu nổi, như tinh khí thần toàn thân đều bị hắc quang rút hết ra, khí huyết phập phù bọn họ thậm chí không ổn định được thân hình, không ngừng từ trên cao rơi xuống.
Trong mây đen, Ngu Mông đám Ngu tộc thánh nhân đã tan thành mây khói, tất cả phồn hoa đều đã thành hư vô.
Bọn họ mượn Kỳ Nguyện Tế Đàn của nhân tộc mạnh mẽ đột phá thành thánh, còn chưa hưởng thụ quyền bính chí cao vô thượng chấp chưởng đại đạo một phương thế giới, ngồi chễm chệ đám mây, đã như con kiến bị nghiền nát thành cặn, nhập vào bùn lầy không thể siêu sinh.
Bàn Ngu lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, hắn dang hai tay, trước ngực có một lỗ đen thật lớn chậm rãi xoay tròn, Tam Nhật Cửu Nguyệt trong ngực kịch liệt nhảy lên chấn động, không ngừng phát ra tiếng va chạm nặng nề như sấm.
“Rốt cuộc, đều thu hồi rồi sao?” Bàn Ngu ngẩng đầu lên, con mắt dựng thẳng ở mi tâm phun ra một đạo u quang đen sì lao thẳng lên trời. Qua hồi lâu, hồi lâu, hắn lẩm bẩm trầm thấp: “Ô, không đúng, truyền tống thông đạo Bàn Ngu thế giới đi thông thế giới khác lấy hàng trăm vạn để tính, thánh cảnh nơi này bị ta đánh chết chỉ mười mấy vạn người...”
“Xem ra, còn có rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều hậu duệ, chờ đợi ta từng bước từng bước tìm tới cửa thu về. Máu bọn hắn, thịt bọn hắn, hồn bọn hắn, linh bọn hắn, tất cả của bọn hắn, bao gồm thế giới của bọn hắn, đều là của ta!” Bàn Ngu cười rất vui vẻ: “Mỗi một hậu duệ của ta, đều là một ngọn hải đăng bắt mắt nhất, một cái cọc tiêu lấp lánh nhất, ta sẽ lần lượt tìm tới cửa đi thu hồi bọn hắn!”
Từng đợt vầng sáng màu đen không ngừng hướng bốn phía khuếch tán ra, nơi hắc quang đến, tất cả thiên địa pháp tắc đều bị phá hủy, bị vặn vẹo, bị cắn nuốt, bao gồm hai vị giáo chủ ở trong, chưa ai có thể bay lên không trung phi hành, toàn bộ mọi người đều chỉ có thể mờ mịt đứng trên mặt đất nhìn Bàn Ngu.
“Các ngươi...” Bàn Ngu vui vẻ cúi đầu nhìn đám người Cơ Hạo, hắn lắc lắc đầu, cười ‘xùy xùy’ nói: “Không, còn chưa tới lúc hưởng dụng các ngươi. Còn có một chút điểm tâm nho nhỏ lưu lại, chờ ta hưởng thụ bọn hắn trước được không?”
Bàn Ngu xoay người, con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn phun ra hai luồng điện quang màu đen.
Một luồng điện quang rơi ở đại doanh dị tộc phía đông Nghiêu Sơn thành, một đạo điện quang trúng đại doanh dị tộc phía tây Nghiêu Sơn thành.
Đại doanh kéo dài ức vạn dặm vô thanh vô tức biến mất, vô số chiến sĩ dân bản xứ đến từ các dị thế giới thân thể chợt cứng ngắc, từng làn gió xoáy màu đen nổi lên từ đất bằng, thân thể bọn họ ở trong cường quang màu đen hóa thành các làn khói bụi màu đen lao vút lên trời, bị Bàn Ngu mở cái miệng rộng nuốt sạch sẽ.
“Số lượng quả nhiên không thay thế được được chất lượng.” Bàn Ngu có chút không vui lắc lắc đầu: “Nhão nhoét nhạt nhẽo, mùi vị không ra làm sao, huyết nhục tinh khí nhiều sinh linh như vậy cộng lại, năng lượng còn không bằng máu thịt một tên thánh cảnh. Nhưng, cuối cùng trước mắt đã sạch sẽ hơn rất nhiều.”
Cười khẽ vài tiếng, Bàn Ngu há mồm hít một hơi thật sâu, đại doanh trung tâm quân đoàn bản thổ Ngu tộc hướng chính bắc Nghiêu Sơn thành đột nhiên biến mất ở trong một trận gió màu đen, vô số con em đến từ hào môn Bàn Ngu thế giới tru lên một tiếng thê lương, ở trong gió đen lặng yên hóa thành hư ảo.
Hài lòng gật gật đầu, Bàn Ngu hướng Lương Chử thành nhìn qua: “Ở thế giới này, chỉ còn lại các ngươi đám tiểu gia hỏa này rồi. Ô, đều ngoan ngoãn đến đây đi, đến đây đi, các ngươi bắt nguồn từ ta, các ngươi tự nhiên cũng phải trở về với ta. Chờ ta hưởng thụ xong các ngươi, sẽ đến lượt thế giới này.”
Bàn Ngu hướng Lương Chử thành chỉ một cái, tiếng nổ ‘Bốp bốp bốp’ không dứt bên tai, đầu vô số quý tộc Ngu tộc, Già tộc, Tu tộc phát nổ, theo đó thân thể nổ thành sương máu, hóa thành các dòng suối máu không ngừng hướng Bàn Ngu bay tới.
Mắt Da Ma La Gia lộ ra nét tuyệt vọng, đứng ở đầu tường Lương Chử thành dại ra nhìn bầu trời phía nam.
Không chỉ có nàng, toàn bộ dị tộc còn sót lại đều đứng ở trên tường thành Lương Chử, toàn bộ mọi người đều nhìn phía nam, trong mắt toàn bộ mọi người đều chỉ có bóng người đáng sợ của Bàn Ngu —— cách xa ức vạn dặm, thân thể cao tới vạn trượng của Bàn Ngu lại tràn ngập tầm nhìn của bọn họ, bọn họ có thể nhìn thấy Bàn Ngu, cũng chỉ có thể nhìn thấy Bàn Ngu, bóng người hắn giống như một cái bàn ủi đốt đỏ hồng, hung hăng khắc ở trong mắt bọn họ.
“Sao có thể như thế?” Da Ma La Gia đột nhiên điên cuồng rít lên: “Ngu triều ta cơ nghiệp vĩnh hằng...”
Vang một tiếng trầm nặng, toàn bộ sinh linh trong thành Lương Chử nháy mắt diệt sạch, tính cả Da Ma La Gia ở trong, vô số con dân dị tộc ùn ùn hóa thành sương mù máu bay về phía Bàn Ngu.
“A tỷ!” Trong thành Nghiêu Sơn, mặt Da Ma Sam Gia mang nét bi thương tuyệt vọng, quỳ rạp xuống đất khóc rống lên.
Vô số quý tộc Ngu tộc, Già tộc, Tu tộc năm đó bị Cơ Hạo thừa dịp loạn bắt tù binh cùng cất tiếng gào thét, bọn họ từ trong phòng ốc khu tụ cư trong thành Nghiêu Sơn chuyên môn phân chia cho bọn họ đi ra, nhìn phương Bắc rơi nước mắt khóc rống lên, càng có người tuyệt vọng liên tục lăn lộn trên mặt đất.
Xuất phát từ một số cảm ứng đặc thù nào đó trong huyết mạch, các tù binh dị tộc bị Cơ Hạo nhốt cảm nhận được bản thổ Bàn Ngu thế giới hủy diệt, cảm nhận được vô số tộc nhân nhà mình tan biến, càng cảm nhận được tai ương ngập đầu ngay tại trước mắt. Bàn Ngu, kẻ khủng bố trong truyền thuyết sáng tạo Bàn Ngu thế giới, hắn thế mà lại muốn hủy diệt tất cả hắn tự tay sáng tạo!
“Tam Nhật Cửu Nguyệt ơi!” Các quý tộc dị tộc còn sót lại quỳ rạp xuống đất, khàn cả giọng hướng đồ đằng bọn họ cúng bái bắt đầu thành kính khẩn cầu.
“Nơi này, còn sót lại à!” Bàn Ngu xoay người, cười ha ha nhìn về phía Nghiêu Sơn thành. Hắn cười cười, giang hai tay hướng Nghiêu Sơn thành vỗ tới.
Phong Hành chắn trước mặt Da Ma Sam Gia, hắn kéo Nghệ Cung, dốc hết toàn lực hướng Bàn Ngu bắn ra một mũi tên, một mũi tên, lại một mũi tên!
Tên như mưa, tên như cầu vồng, các đạo kiếm quang xé rách hư không, xuyên thấu sương mù màu đen, không ngừng rơi ở trên người Bàn Ngu. Các mũi tên không ngừng nổ tung ở trên người Bàn Ngu, Phong Hành lại coi như chưa nhìn thấy, thiêu đốt tinh huyết thúc dục Nghệ Cung, liều mạng hướng Bàn Ngu không ngừng tiến công!
Da Ma Sam Gia ở phía sau hắn.
Cho dù nàng là nữ nhân dị tộc...
Phong Hành cười rất tự đắc: “Nữ nhân của ta, ngươi muốn giết nàng, ta sẽ giết ngươi... Đánh không lại ngươi, cùng lắm là chết mà thôi!”