[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 203 : Chúc Long
Ngày đăng: 02:13 22/08/19
Thời điểm bọn Cơ Hạo gặp được tập kích, Bồ Phản lại là vô cùng thanh tịnh an hòa.
Doanh Vân Bằng chắp tay sau lưng, chậm rãi đi ở Thập Nhật thị sạch sẽ.
Thập Nhật thị, tên như ý nghĩa, chính là phường thị Thập Nhật quốc mở ở Bồ Phản.
Thập Nhật quốc là quốc gia nhân loại cường đại nhất Đông Hoang, càng có bộ tộc lớn nhỏ lấy hàng vạn để tính là phụ thuộc của Thập Nhật quốc. Dựa vào thế lực khổng lồ, Thập Nhật quốc lũng đoạn hơn một nửa đặc sản Đông Hoang giao dịch ở Bồ Phản.
Đông Hoang thừa các loại hương liệu, gỗ lớn, dược thảo, trân ngọc, ở trong Thập Nhật thị khắp nơi đều có; bảo vật loại ngọc trai, đồi mồi, san hô, xà cừ đến từ trong đại dương phía đông ngoài Đông Hoang, ở trong Thập Nhật thị chồng chất như đất cát.
Giao nhân mỹ nữ xinh đẹp, thiếu nữ long nhân kiêu ngạo, chiến sĩ Thuỷ tộc cường tráng, dị thú trong biển mạnh mẽ, vô luận nữ nô hay tư binh, nô lệ đủ loại màu sắc hình dạng ở trong Thập Nhật thị đều có thể tìm được. Thậm chí một số thứ tương đối vi phạm lệnh cấm, ví dụ như nói thi cốt cự long, thậm chí là vảy trên thân long tộc thuần huyết tạo ra giáp trụ, gân rồng xương rồng chế tạo cung cứng…, ở nơi này đều có thể mua được.
Doanh Vân Bằng chính là đại trưởng lão Thập Nhật quốc phái ra đóng ở Thập Nhật thị, toàn quyền phụ trách tất cả giao dịch nơi này. Ở dưới Doanh Vân Bằng cứng rắn lại không thiếu thủ đoạn khéo đưa đẩy, Thập Nhật thị phát triển mau chóng, mỗi ngày đều mang đến lợi ích thật lớn cho Thập Nhật quốc, cho bản thân Doanh Vân Bằng.
Cộng thêm Doanh Vân Bằng còn là trưởng lão Vu điện, lại là đại thần của nhân vương, mấy cái thân phận cộng lại một chỗ, Doanh Vân Bằng ở Thập Nhật thị nhẹ nhàng dậm chân một cái, toàn bộ Thập Nhật thị lẫn non nửa cái Bồ Phản cũng nhẹ nhàng nhoáng lên một cái.
Trên đường lớn đủ có thể chứa mười chiếc chiến xa chạy song song trải cát trắng thật dày, toàn bộ cát trắng đều là từ ven biển phía đông Thập Nhật quốc vận đến. Cát trắng vốn ở Đông Hoang không đáng một đồng tiền, trải qua lộ trình hư không dài đằng đẵng vận chuyển đến Bồ Phản, một xe cát trắng đáng giá một ngọc tệ.
Trải trên mặt đất không phải hạt cát, mà là từng đống lớn tiền.
Đạp con đường lớn cát trắng mềm xốp, tâm tình Doanh Vân Bằng càng tốt thêm vài phần. Hắn đắc ý cười, thỉnh thoảng hướng ông chủ cửa hàng ven đường hướng mình cười chào hỏi gật đầu.
Đi qua con đường lớn dài đến năm mươi dặm, ở cuối là một tòa thành trại dài rộng mười dặm. Dòng nước chảy rộng trăm trượng vờn quanh thành trại, trên tường bảo vệ cao chỉ ba trượng, dũng sĩ Thập Nhật quốc cầm cung cứng, thân khoác nhuyễn giáp đang chạy qua lại.
Theo cầu đi vào thành trại, nơi Doanh Vân Bằng đi qua, vô số con dân Thập Nhật quốc ở trong thành trại ùn ùn hướng hắn gập người hành lễ. Doanh Vân Bằng cười càng thêm sáng lạn, ngực cũng ưỡn lên thật cao, rất hòa ái dễ gần sờ sờ đầu mấy đứa bé từ bên người cười vui chạy qua.
Nhìn những đứa bé đó, Doanh Vân Bằng không phải không đắc ý nghĩ —— quả thật là Thập Nhật quốc phong thuỷ tốt, nuôi người; trẻ con Thập Nhật quốc, đầu cũng so với đầu đứa nhỏ bộ tộc khác tròn hơn một chút, nhìn qua càng thêm vừa mắt.
Từ cửa thành trại đi mãi hướng đông, tận cùng phía đông thành trại là một tòa nhà diện tích mấy trăm mẫu. Điện phủ rộng lớn do gỗ thô dựng kéo ra từng tầng, giữa điện phủ là tháp tên cao ngất. Trên mỗi tòa tháp tên đều có tiễn thủ Đông Di tinh nhuệ thay phiên trực.
Trên trời cao truyền đến tiếng chim hót thanh thúy, mấy chục con đại bằng, chim ưng ở trên không nhà cửa lượn quanh, có bọn súc sinh lông bẹp ánh mắt sắc bén này thay phiên trực, một con sâu cũng đừng nghĩ lẻn vào tòa nhà này.
Doanh Vân Bằng đi vào tòa nhà, hai tiểu thị nữ xinh đẹp vội vàng đi lên đón, kính cẩn hướng hắn quỳ xuống hành lễ.
“Ừm, đi chỗ Chúc Long đại sư.” Doanh Vân Bằng nhẹ nhàng hừ một tiếng, khuôn mặt tràn đầy nụ cười chợt âm trầm xuống, tùy ý vươn tay, sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của một tiểu thị nữ.Hai thị nữ vội vàng đứng dậy, nhanh như chớp chạy bước nhỏ dẫn đường, mang theo Doanh Vân Bằng vào sâu trong tòa nhà, cuối cùng đến trước một tòa tiểu lâu cô đơn bốn phía đều có tường bảo vệ cùng tháp tên kim loại chế thành, bị bao vây chật như nêm cối.
Doanh Vân Bằng vào tiểu lâu, liền nhìn thấy trên một phiến đá màu đen cực lớn trong lầu, hai bộ thây khô trần trụi nằm ở nơi đó. Một lão nhân khuôn mặt già nua, cao gần hai trượng, khuôn mặt tinh kỳ, đỉnh đầu có một chút đèn đuốc lay động đang khom lưng, cẩn thận nghiên cứu hai bộ thây khô từng tấc một.
Đứng ở phía sau lão nhân so với mình cao hơn một mảng lớn, Doanh Vân Bằng cười khan: “Chúc Long đại sư.”
Chúc Long đại sư chậm rãi đứng thẳng dậy, đỉnh đầu của hắn cũng sắp đụng phải trần nhà. Hắn xoay người, có thể nhìn thấy hắn gương mặt như rồng, trên trán có hai đoạn xương to bằng nắm tay lồi lên, trong con ngươi hãm sâu chỉ có hai luồng lửa màu vàng, không thấy rõ bộ dáng đôi mắt hắn.
Hít một hơi thật sâu, Chúc Long đại sư giọng khàn khàn mở miệng: “Tiểu điểu nhi, ngươi đã đến rồi.”
Doanh Vân Bằng cười gượng một tiếng, đối với cái xưng hô ‘Tiểu điểu nhi’ này, hắn thật sự bất mãn đến cực điểm, nhưng Chúc Long đại sư Chúc Long Quỹ trước mắt, cho dù ở Vu điện cũng là một trong các lão quỷ phải tính đến, ở thời đại thượng cổ nhân tộc Tam Hoàng, Chúc Long Quỹ đã đảm nhiệm chức vụ ở Vu điện lúc ban đầu.
Cho dù trong lòng có bất mãn lớn bằng trời, tuổi tác còn chưa đến một ngàn, Doanh Vân Bằng cũng không dám biểu hiện ra nửa điểm ý tứ bất kính đối với Chúc Long Quỹ.
Cung kính hướng Chúc Long Quỹ hành một lễ, Doanh Vân Bằng nhẹ giọng cười nói: “Đại sư, đã gần một tháng, ngài có phát hiện gì không?”
Chúc Long Quỹ lấy ra một cây mộc bổng màu đen, lật tay ở trên đèn đuốc thỉnh thoảng lóe lên trên đỉnh đầu mình điểm hỏa, sau đó nhét vào trong miệng, nuốt từng ngụm từng ngụm sương khói thơm nồng gay mũi mộc bổng khi thiêu đốt phun ra. ‘Ùng ục’ nuốt mấy ngụm khói đặc, Chúc Long Quỹ há mồm phun ra một làn khói đặc ở trên mặt Doanh Vân Bằng, Doanh Vân Bằng bị ngạt thiếu chút nữa ngất đi.
Nghĩ đến lai lịch mộc bổng màu đen trong tay Chúc Long Quỹ, lục phủ ngũ tạng cùng mặt Doanh Vân Bằng đều điên cuồng run rẩy lên, thật may chưa mở mồm nôn ra.
Cười khan vài tiếng, Doanh Vân Bằng lui về phía sau mấy bước, kính cẩn hướng Chúc Long Quỹ lại hành một lễ.
“Rất… Kỳ quái, tử chú!” Chúc Long Quỹ ngồi xếp bằng ở trên đất, đưa tay giật xuống một lọn tóc khô trên đầu một khối thây khô, cẩn thận đặt ở trước mũi ngửi ngửi: “Vu trận cảnh báo của Vu điện không có bất cứ phản ứng gì.”
“Vu trận phòng ngự căn phòng của bọn hắn không có bất cứ động tĩnh gì.”
Đem tóc khô trong tay ném xuống, Chúc Long Quỹ nuốt hai hơi khói đặc, lại từ bên hông hai thây khô lấy xuống hai miếng ngọc phù tam giác màu đen: “Càng làm cho ta mất mặt là, vu phù này là Thập Nhật quốc các ngươi trả giá cao, từ trên tay chất nhi của ta mua, có thể ngăn cản một lần chí tử vu chú.”
Khẽ thở dài một hơi, Chúc Long Quỹ lạnh nhạt nói: “Ta được xưng là vu pháp nguyền rủa đệ nhất Vu điện, mấy đứa cháu đó của ta tuy không chịu cố gắng, nhưng xếp hạng cũng chỉ ở sau ta. Nhưng vu phù bọn hắn chế tác, lại không có chút phản ứng, hai đứa nhỏ này lại thật sự là bị người ta rủa chết.”
Đưa tay vỗ nhẹ nhẹ mặt mình, Chúc Long Quỹ thở dài nói: “Cái mặt già này của ta không biết đặt đâu. Cho nên, Doanh Vân Bằng à, chuyện hai đứa nhỏ xui xẻo này, ngươi dám nói ra ngoài một câu, ta tự mình xuống tay rủa chết ngươi!”