[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 233 : Đối chọi

Ngày đăng: 02:13 22/08/19

Đế Thuấn ngồi ở trong đại điện, quần áo đay thô, đi giày rơm, tóc dài dùng cành mận gai búi một cái búi tóc trên đầu, giống với đại thần đang nghị sự bên người, đều là ngồi xếp bằng ở trên chiếu, cũng không có bất thứ gì quá mức đại biểu thân phận siêu nhiên của hắn.  Mắt hắn rất sáng, trong mắt có hai con ngươi, lúc nhìn người ta tựa như có thể nhìn thấu linh hồn người ta, đây là chỗ duy nhất hắn khác với người thường.  Khí tức trên người hắn rất tươi mát, tuy là bộ dáng lão nhân, nhưng khí tức trên người hắn giống như hương vị trong rừng rậm mưa đêm mùa xuân, tươi mát thanh nhã, tràn ngập sinh mệnh lực sinh động. Chỉ cần cảm thụ khí tức của hắn, người ngoài còn có thể cho rằng hắn là một thiếu niên thanh xuân cường thịnh.  “Tự Hi đến rồi.” Nhìn thấy Tự Hi lớn tiếng kêu, Đế Thuấn rất bình thản cười nói: “Còn đang muốn bảo người đi tìm ngươi, việc đã thương lượng hai ngày, một dải Xích Phản sơn phía bắc chúng ta, cần mở hai con sông dài vạn dặm phối hợp vu trận bố trí, kỳ hạn công trình rất khẩn trương, trong vòng bảy ngày phải hoàn công, có thể làm được không?”  Trong đại điện có hơn một ngàn người ngồi, mọi người đều ngồi xếp bằng ở trên chiếu, nhìn đại điện sử dụng cát vàng cực kỳ nhẵn mịn trải thành bản đồ.  Có vài vu tế đứng ở trước bản đồ cát vàng dài rộng trăm trượng, đem vu lực của mình đưa vào trong cát vàng, vì thế cát vàng rất nhỏ liền nhô lên bản đồ cụ thể sông núi, đồi gò rừng rậm. Lúc Đế Thuấn nói chuyện, có một vu tế vươn tay vung một cái, hai dòng sông lớn giống như rồng vẫy đuôi liền ở trên bản đồ uốn lượn tiến lên, ở một trong mảng núi lớn hiểm trở cấu thành một vu phù hùng hồn mạnh mẽ.  Cơ Hạo đứng ở bên, nhìn mà lông tơ cả người dựng thẳng thẳng.  Hắn đã xem hiểu cảnh tượng trên bản đồ này suy diễn đại biểu cho cái gì —— ở trong núi lớn tên là Xích Phản sơn, lấy sức người ở trong vòng bảy ngày mở hai dòng sông dài vạn dặm, nối liền toàn bộ thủy hệ thủy mạch ven đường, hóa thành một vu phù câu thông thiên địa lực, đảm đương phù văn trung tâm tòa vu trận khổng lồ nào đó.  Đây là thủ đoạn nghịch thiên cỡ nào, đây là kỳ tư diệu tưởng mỹ lệ cỡ nào.  Cơ Hạo kinh ngạc nhìn hai dòng sông lớn kia trên bản đồ phác họa ra phù văn, không ngừng đem tri thức phù văn, vu trận mình mấy ngày nay ở Vu điện học được đem nó lần lượt xác minh, càng nghĩ càng cảm thấy diệu dụng vô cùng, càng nghĩ mồ hôi lạnh sau lưng càng toát ra.  “Bảy ngày?” Tự Hi bước đến trước bản đồ, bấm ngón tay tính toán một phen, chẳng hề để ý gật gật đầu: “Thủy mạch có sẵn đã có bảy ngàn dặm, trong vòng bảy ngày mở hai dòng sông dài vạn dặm. Việc rất nhỏ.”  Đế Thuấn liền nở nụ cười, hắn hướng đám đông thần tử ngồi ở trong đại điện cười nói: “Ta nói, bảo Tự Hi đến, hắn khẳng định là cái khẩu khí này, tuyệt đối không có chút đùn đẩy. Chỉ cần đại trận này vừa thành, phối hợp các khí giới loại lớn Vu điện rèn, Xích Phản sơn một thế hệ sẽ gối cao đầu không phải lo.”  Vỗ tay nhẹ nhẹ, Đế Thuấn cười nói: “Chỉ cần có thể tạm thời ngăn trở một tháng rưỡi, năm nay mấy bộ tộc phương bắc thu hoạch sẽ không có bất cứ vấn đề gì nữa. Chỉ cần lương thực đều vào kho lương, bọn hắn nếu muốn đánh tới, chúng ta cứ việc nghênh đón là được.”  Trong đại điện, đám đông nhân vương thần tử đều cười gật đầu, biểu cảm trên mặt đều thoải mái hơn rất nhiều.  Ngồi ở trước Đế Thuấn không xa Ngũ Long Nghiêu đột nhiên kêu lên: “Cơ Hạo, ngươi tới nơi này làm gì?”  Ngũ Long Nghiêu vừa mở miệng, mấy lão vu sư những ngày qua luôn truyền thụ Cơ Hạo tri thức các phương diện, cực thân cận với hắn đều đứng dậy: “Không đúng, tiểu oa nhi ngươi tới nơi này làm gì?”  Tự Hi thì cất tiếng cười to một tiếng: “Ha, tới làm gì? Các ngươi mấy lão gia hỏa này, Cơ Hạo bị người ta oan uổng, các ngươi còn không biết sao?”  Đám người Ngũ Long Nghiêu đồng thời khẽ biến sắc. Bọn họ nhìn lẫn nhau chút, sau đó đồng thời nhìn về phía Đế Thuấn.  Ngũ Long Nghiêu mang theo một tia oán giận nói: “Thuấn, Cơ Hạo gởi thư cầu viện cho chúng ta, chúng ta vội vàng thương nghị đại sự, cho nên bảo Vu điện phái người đi xử trí. Một việc rất thoải mái, sao có thể ầm ĩ đến nơi đây?”  Đế Thuấn cũng hơi ngẩn ngơ, cười ha ha hướng Cơ Hạo đánh giá một phen, không ngừng gật đầu nói: “Là đứa nhỏ tốt, ừm, Kim Ô huyết mạch sao? Nam Hoang Kim Ô nhất mạch, đã rất nhiều năm chưa ra khỏi Nam Hoang một bước. Đại tế tửu, ngươi nói xem?”  Một nam tử thanh niên mặc áo bào đỏ, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ như nữ tử ngồi bên người Đế Thuấn, nghe xong lời Đế Thuấn nói, trong mắt thanh niên phun ra mảng lớn đốm lửa, thản nhiên nói: “Cơ Hạo, ta biết. Tiểu bằng hữu của Man Man, hắn còn cứu Man Man một mạng. Sao, có người oan uổng ngươi?”  Cơ Hạo nhìn thanh niên có bảy tám phần tương tự với Man Man, trong lòng biết rõ đây là Hỏa Thần Chúc Dung thị. Mặc kệ là xem ở trên phần Man Man, hay là trên phần Kim Ô bộ, Cơ Hạo đều rất kính cẩn hướng Chúc Dung thị hành một lễ: “Vâng, tình huống chi tiết, Sùng Bá đều đã biết.”  Tự Hi đang muốn mở miệng, ở bên, một lão nhân râu xồm thân hình cao lớn, cả người cơ bắp cuồn cuộn, mỗi một lỗ chân lông tựa như đều có một luồng sát khí tuôn ra lớn tiếng quát: “Oan uổng? Các vị là nói người Mạnh Giáng ta phái ra làm việc bất lực sao? Tiểu tử này hướng bọn Ngũ Long trưởng lão đưa tin cầu cứu, mấy vị trưởng lão không phân thân được, lão phu làm ngoại điện trưởng lão, phái Mạnh Ngao con cháu đắc lực nhất trong tộc tới, không lẽ còn có thể có biến cố gì?”  Tự Hi hừ lạnh một tiếng, chỉ vào cái mũi Mạnh Giáng quát: “Chính là người do ngươi lão hồ đồ này phái ra phá hư sự tình. Cái gì con cháu đắc lực? Rõ ràng chính là một tên nhu nhược phế vật!”  Lời còn chưa dứt, Doanh Vân Bằng mặt mang nét bi thương đã bước vào đại điện, cao giọng hô to: “Thuấn, ta vừa mới điều tra rõ một chuyện nghe rợn cả người. Không ngờ được, Vu điện chúng ta thế mà có tiểu nhân vô sỉ lòng lang dạ sói, xuống tay độc ác như vậy!”  Doanh Vân Bằng phẫn nộ giơ cao hai tay, không ngừng hướng về bầu trời vung vẩy: “Ông trời không có mắt, sao không cho một tia sét đánh chết hắn chứ? Tiểu tạp – chủng đó tên là Cơ Hạo, tụ tập tên là Thái Ti, Thiếu Ti, Vũ Mục, Phong Hành…”  Con ngươi thâm thúy hướng trên người Chúc Dung thị đảo qua, Doanh Vân Bằng lạnh lùng nói: “Còn có một tiểu tiện – nhân tên là Man Man, tham sống sợ chết lâm trận bỏ chạy, hỏng thanh danh Vu điện ta thì thôi. Bọn chúng thế mà còn lừa bịp tống tiền chủ sự, cưỡng bức bắt cóc chấp sự Vu điện.”  Cơ Hạo căng mặt, nhìn thấy Doanh Vân Bằng xuất hiện ở nơi này, Cơ Hạo liền biết, hắn vụng trộm trở lại Bồ Phản, trực tiếp đi tìm Tự Hi mà không phải trở về Vu điện xin giúp đỡ, quả nhiên là lựa chọn sáng suốt nhất.  Doanh Vân Bằng cũng có thể nói ra lời ‘bắt cóc chấp sự Vu điện’, nghĩ hẳn chuyện ba người bọn Mạnh Ngao chưa trở lại Vu điện đã bị bọn họ tra xét được bảy tám phần.  Chúc Dung thị chậm rãi đứng dậy, đôi mắt tỏa ra ánh lửa nhìn chằm chằm Doanh Vân Bằng cười lạnh nói: “Doanh Vân Bằng, ngươi là muốn chết sao?”  Doanh Vân Bằng lạnh lùng nhìn Chúc Dung thị, cũng cười lạnh liên tục: “Xin hỏi lão phu nơi nào mạo phạm đại tế tửu, khiến đại tế tửu nói ra lời như vậy? Nhưng cũng xin đại tế tửu rõ, cho dù đại tế tửu thân phận cao quý, trong thiên địa ít ai có thể so sánh, di nhân Đông Hoang ta, Đông Hoang Thập Nhật quốc ta, cũng không phải mặc cho người ta bắt nạt!”  Chúc Dung thị cười lạnh ‘hắc hắc’ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một luồng sát khí, sau đó toàn thân tỏa ra ánh lửa, cả người cũng biến thành một ngọn lửa lưu động mãnh liệt.  Mắt thấy Chúc Dung thị sắp xuống tay với Doanh Vân Bằng, Đế Thuấn đột nhiên khẽ thở dài một hơi:  “Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì không?”