[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 471 : Huých tường

Ngày đăng: 02:17 22/08/19

“Rút, rút!”  “Chúng ta vô tình mạo phạm Nghiêu Bá đại nhân, chúng ta lập tức rút lui!”  “A ba chúng ta là Dĩ Bá, chúng ta sao có thể phản loạn chứ?”  Ba người trẻ tuổi đồng thời lớn tiếng hô quát, chiến sĩ phía sau bọn họ ùn ùn quất ngựa hướng phía bắc rút lui.  Nhưng cách con sông tràn ra phía bắc kia còn vài dặm, một đạo sóng nước lao lên cao mấy trăm trượng, một cái nồi sắt to từ dưới nước xông ra, Vũ Mục đứng ở trong nồi sắt, mặc cho gió táp sóng xô, cái nồi sắt đó nổi trên mặt sông không chút sứt mẻ.  Hai tay giơ lên cao cao, nước sông nâu xám phát ra tiếng ‘Ù ù’ không ngừng lên cao, rất nhanh đã hóa thành một bức tường nước cao tới trăm trượng chắn phía trước quân đội ba người con trai của Dĩ Bá. Vũ Mục nhẹ nhàng búng ngón tay, nước sông nâu xám chợt biến thành màu xanh lục của mực, tản mát ra mùi cổ quái gay mũi u ám.  Vài Đại Vu thân khoác trọng giáp vung binh khí, muốn mạnh mẽ phá tan tường nước phong tỏa của Vũ Mục.  Vũ Mục vung tay, vài dòng nước sông màu xanh lục của mực gào thét bắn ra, hung hăng rơi ở trên thân mấy Đại Vu. Nước độc theo khe hở giáp trụ xâm nhập, mấy Đại Vu đột nhiên phát ra tiếng rú thảm khàn cả giọng, vội vã từ trên tọa kỵ nhảy xuống, giống như phát điên cởi giáp trụ trên người.  Mọi người đều nhìn thấy thân thể bọn họ bị ăn mòn máu thịt be bét, từng mảng lớn nước độc bọt nước không ngừng toát ra, sau đó không ngừng nổ tung, nước độc theo thân thể chảy xuống, thiêu đốt thân thể bọn họ ‘Xẹt xẹt’ toát ra khói trắng.  May mắn mưa to tầm tã không ngừng cọ rửa thân thể bọn họ, lại thêm sinh mệnh lực Đại Vu ương ngạnh, bọn họ không ngừng chữa trị thân thể bị ăn mòn, qua đại khái thời gian một chén trà nhỏ, mấy Đại Vu lúc này mới đem nước độc trên người rửa trôi sạch sẽ, vết thương trên người cũng chậm rãi khép lại.  Gần vạn quân đội không dám động đậy thêm nửa bước, bọn họ tuyệt vọng nhìn tường nước che ở trước mặt, không biết là ai dẫn đầu, vang ‘keng’ một trận, hơn phân nửa chiến sĩ bỏ binh khí trên tay, nhảy xuống khỏi tọa kỵ, ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm dưới đất.  Một khắc đồng hồ sau, một gian đại sảnh rộng rãi nhất trong thành trại ban đầu đèn đuốc sáng trưng, Trát Mộc mang theo mấy ngàn chiến sĩ đem đại sảnh vây giọt nước không lọt.  Trong nước bùn ngoài đại sảnh, gần vạn chiến sĩ bị trói như cái bánh chưng, chật vật nằm ở trong nước bùn mặc cho mưa to cọ rửa. Trong bọn họ có mấy người dám cựa quậy một cái, Trát Mộc thống lĩnh chiến sĩ Ám tộc không chút khách khí xoay cán thương hung hăng vụt xuống, đánh cho bọn họ gào khóc thảm thiết liên thanh cầu xin tha thứ.  Trong đại sảnh, Cơ Hạo ngồi ở trên một cái ghế dựa lớn lưng cao, trầm mặt nhìn ba người trẻ tuổi quỳ ở trên đất.  Ba người sắc mặt tiều tụy, trên mặt xanh một khối tím một khối, đều là vừa rồi bị người ta đánh ra vết thương. Vũ Mục dùng vu dược phong cấm vu lực của bọn họ, ba người không thể dùng vu lực chữa trị vết thương, cho nên thoạt nhìn rất chật vật.  Bọn họ là con trai Dĩ Bá, lão Đại La Phong, lão Nhị La Mông, lão Tam La Thập, là ba người bọn họ sau khi nghe được Tứ đệ mình chết trận, liền vội vàng dẫn người đến muốn thâu tóm toàn bộ tộc nhân cùng gia sản của Tứ đệ.  Mười mấy lão nhân quần áo đơn sơ đứng ở trong đại sảnh, vẻ mặt bi phẫn, nổi giận đùng đùng nhìn ba người. Vừa rồi là bọn họ động thủ hung hăng đánh ba người một trận. Nếu không phải Cơ Hạo hạ lệnh ngăn cản, ba thằng cha này đã sớm bị đánh chết tươi.  Ở trước mặt Cơ Hạo, một đứa nhỏ chỉ bảy tám tuổi nằm. Áo nó bị lột đi, lộ ra một cái vết thương to bằng nắm tay.  Một mũi tên từ lưng đứa nhỏ này bắn vào, từ trước ngực nó lộ ra, tàn nhẫn vô cùng đâm xuyên qua trái tim nó, cướp đi sinh mệnh nó.  “Nghiêu Bá đại nhân, thiếu tộc trưởng của chúng ta mới bảy tuổi. Mới bảy tuổi thôi!” Một lão nhân đứng ở trước mặt Cơ Hạo khóc rống: “Tộc trưởng của chúng ta mang theo toàn bộ chiến sĩ trong tộc, đi Xích Phản sơn tham chiến, đụng phải tinh nhuệ ác quỷ dị tộc, chiến một trận mất sạch, chúng ta dựa theo tộc trưởng trước khi xuất chinh lưu lại mệnh lệnh,cẩn thận phụ tá thiếu tộc trưởng của chúng ta, chỉ ngóng trông hắn có thể trưởng thành kế thừa gia nghiệp.”  Một đám lão nhân tất cả đều khóc, nhìn thi thể đứa nhỏ trên mặt đất kêu rên không thôi.  “Nhưng, chính là hôm qua, thiếu tộc trưởng của chúng ta ở ngoài thành trại săn bắn, hắn thế mà lại bị người ta ám tiễn giết chết!” Một lão nhân khóc rống không thôi, khóe mắt vỡ toang, máu trộn lẫn nước mắt không ngừng chảy xuống: “Con trai duy nhất của tộc trưởng chúng ta, liền như vậy đã chết!”  Lại một lão nhân nhảy ra, chỉ vào ba người run rẩy quỳ dưới đất rít gào: “Thiếu tộc trưởng của chúng ta vừa mới chết, ba huynh trưởng tốt của tộc trưởng chúng ta, ba thúc phụ tốt của thiếu tộc trưởng chúng ta, đã mang theo quân đội đến đây!”  “Bọn hắn không dám đi Xích Phản sơn tác chiến vì nhân tộc chúng ta, bọn hắn còn trào phúng tộc trưởng chúng ta, nói tộc trưởng chúng ta là đi Xích Phản sơn chịu chết! Bọn hắn đám ti tiện nhu nhược này, thời điểm bọn hắn bắt nạt tộc nhân bổn gia bản tông, lại anh dũng thiện chiến như vậy, bọn hắn lúc bắt nạt vợ góa con côi, lại xuống tay độc ác như vậy!”  Một lão nhân đột nhiên chạy ra, hung hăng đá một cước vào trên hốc mắt La Phong, đương trường đá nổ một con mắt của hắn.  La Phong khàn giọng rú thảm, ôm con mắt phát nổ nằm úp sấp ở trên mặt đất khóc rống kêu rên. Lão nhân xuống tay khàn cả giọng thét to: “Chủ mẫu của chúng ta đâu? Mẫu thân của thiếu tộc trưởng chúng ta đâu? Đêm hôm qua, các ngươi cưỡng bức nàng đi doanh địa của các ngươi, nàng đâu?”  Cơ Hạo trầm mặt đứng dậy, nhìn ba người đó phẫn nộ quát: “Người đâu?”  La Phong con mắt phát nổ khàn cả giọng hét lên. Hắn ngẩng đầu, nhìn Cơ Hạo hét giận dữ nói: “A ba chúng ta là Dĩ Bá, huynh đệ chúng ta bốn người, hiện tại chỉ có ba người chúng ta có thể kế thừa đất phong của Dĩ Bá! Nghiêu Bá, ngươi cũng là thần tử nhân vương, ngươi dám thế nào đối với chúng ta?”  Cơ Hạo không nói một lời, rút ra Viêm Long Kiếm chém ra một kiếm, La Phong rú thảm một tiếng, một cánh tay bị chặt xuống tận gốc.  Viêm Long Kiếm hừng hực ánh lửa, nhiệt độ cao đốt cháy máu thịt phụ cận vết thương, trên vết thương của La Phong một mảng ánh lửa quanh quẩn, trong đại sảnh có một mùi thịt nướng nhanh chóng khuếch tán ra. Cơ Hạo nhìn ba người bọn La Phong, lạnh giọng nói: “Sự kiên nhẫn của ta có hạn, người đâu?”  “Đã chết!” La Mông, La Thập trăm miệng một lời nói: “Là đại ca làm! Hắn thèm thuồng nữ nhân của lão Tứ nhiều năm, ngày hôm qua hắn muốn mạnh mẽ xuống tay, nhưng con trai lão Tứ bị đại ca phái người xử lý, nữ nhân đó đã điên rồi, nhảy vào trong sông muốn tự sát, bị đại ca dùng cung tên bắn chết!”  Cơ Hạo trầm mặt thật lâu không hé răng, Man Man đứng ở một bên nhìn sắc mặt âm u của Cơ Hạo, cẩn thận hỏi những lão nhân đó: “A ba của bọn hắn, cũng chính là Dĩ Bá, mặc kệ sao? Thế nào, bọn hắn bắt nạt đệ đệ của mình đó!”  Các lão nhân thống khổ rơi nước mắt.  Dĩ Bá lãnh địa không lớn, cả bộ tộc dân cư không tới ngàn vạn, bốn người con trai đều tự quản hạt một bộ tộc, dân cư đều ở trên dưới trăm vạn, Dĩ Bá tự mình thống lĩnh chi chính của bộ tộc, đồng thời để bảo toàn quan hệ giữa bốn người con trai.  Nhưng một trận chiến Xích Phản sơn, Dĩ Bá và tiểu nhi tử đồng loạt ngã xuống, ngay cả một câu di ngôn cũng chưa kịp dặn dò.  Ở lúc Dĩ Bá còn sống, hắn cố ý để tiểu nhi tử kế thừa phong tước của mình, ba người bọn La Phong vì chuyện này ồn ào túi bụi. Dĩ Bá chết trận, trên đầu ba người không còn sự ước thúc, trước tiên hướng tới địa bàn cùng tộc nhân huynh đệ mình lưu lại xuống tay.  “Dĩ Bá tử chiến… người thừa kế được hướng vào cũng đã chết sao?”  Cơ Hạo ánh mắt thâm trầm nhìn về phía ba người bọn La Phong.