[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 489 : Đàn tràng

Ngày đăng: 02:18 22/08/19

Tám trăm đồng tử sau khi hướng Cơ Hạo hành lễ bái sư, trong thanh quang A Bảo phóng ra, hình ảnh chân thân Vũ Dư đạo nhân đột nhiên mỉm cười, quát một tiếng trầm thấp hữu lực ‘Đại thiện’ .  Thân thể A Bảo run lên, bị hình ảnh chân thân Vũ Dư đạo nhân đột nhiên mở miệng phát ra tiếng làm kinh ngạc một phen, hắn vội vàng hướng Vũ Dư đạo nhân trong thanh quang hành lễ, miệng xưng ‘sư tôn’ không ngừng.  Vũ Dư đạo nhân tay phải khẽ động, mấy điểm thanh quang bay ra, nhẹ nhàng rơi ở trước mặt Cơ Hạo.  Ba thiên kinh quyển, một cái chuông đồng, một khối lệnh bài, mười hai lá cờ phướn tinh quang quanh quẩn, một trận đồ, một hạt sen màu xanh to bằng nắm tay. Cơ Hạo sau khi tiếp nhận mấy vật này, thân hình Vũ Dư đạo nhân trong thanh quang dần dần tán đi, trong không khí lại để lại một tiếng ‘Diệu thay’ !  “Không ngờ được, sư tôn cũng bị kinh động rồi.” A Bảo than thở một tiếng, chỉ vào chuông đồng trong tay Cơ Hạo cười nói: “Đây là Thanh Ninh Thần Chung, có thần hiệu càn quét tà ma, xua tan tâm ma, một tiếng chuông kêu, trong vạn dặm tâm thần yên bình, không dính hạt bụi.”  “Lá cờ phướn này, là Thập Nhị Nguyên Thần Điên Đảo Loạn Không Trận sư tôn tự tay luyện chế, lực phòng ngự cực kỳ cường đại, có thể dùng để thủ hộ đàn tràng sơn môn, người thường không biết bí quyết căn bản không thể tiến vào.” A Bảo lại chỉ về phía trận đồ kia: “Trận đồ này là phối hợp Thập Nhị Nguyên Thần Điên Đảo Loạn Không Trận sử dụng, tuy không thần diệu vô biên bằng kiếm trận trận đồ trấn sơn của sư tôn, nhưng cũng có thể thoải mái nắm giữ tất cả gió thổi cỏ lay trong ba ngàn dặm.”  Cơ Hạo ở một trận chiến vịnh Ác Long, đã biết chỗ tốt của kiếm trận trận đồ của Vũ Dư đạo nhân, trận đồ trong tay tuy không cường đại bằng kiếm trận trận đồ kia, nhưng có thể nắm giữ ba ngàn dặm, thế này đã là bảo bối cực kỳ khó được, hắn cũng không khỏi tán thưởng một tiếng ‘Đại diệu’ .  A Bảo cầm lên khối lệnh bài bằng ngọc màu xanh kia, nhìn nhìn những đứa trẻ kia, chỉ tay một cái, trong ngọc bài điểm điểm thanh quang bay ra, nhanh chóng hóa thành tám trăm khối lệnh bài to bằng bàn tay bay tới trước mặt những đứa trẻ đó.  Cầm lệnh bài trả lại cho Cơ Hạo, A Bảo cười nói: “Về sau đệ lại thu môn nhân đệ tử, thì dùng lệnh bài mẹ này chế tạo lệnh bài con ban cho bọn hắn, đại biểu thân phận bổn môn đệ tử. Những lệnh bài con này tuy không có nhiều thần thông pháp lực, cũng có thể tránh bụi, tránh độc, che gió chắn mưa, khi đả tọa đeo bên người, cũng có thể có công hiệu thanh tịnh tâm thần nhất định.”  “Mấu chốt nhất, là mỗi một khối lệnh bài con nối thẳng lệnh bài mẹ, Cơ Hạo đệ có thể biết bọn họ ở phương nào bất cứ lúc nào, bị thương hay không vân vân, càng có các loại diệu dụng khác.” A Bảo chỉ vào lệnh bài mẹ cười nói: “Bằng không đệ tử đông đúc như thế, nếu hỗn độn một trận, như thế nào mới có thể quản lý ước thúc?”  Cơ Hạo giật mình gật đầu, một đạo thần niệm đánh vào khối lệnh bài mẹ này, đem nó cất giữ cẩn thận.  Vũ Dư đạo nhân có thể ban trọng bảo lệnh bài mẹ như vậy, có thể thấy được Vũ Dư đạo nhân cũng là có kế hoạch thu môn đồ rộng rãi, làm vinh dự giáo môn. Bằng không hắn lâm thời luyện chế mà nói, lại nào có thể nhanh như vậy có thể có một khối lệnh bài như vậy ra?  “Về phần hạt sen này.” A Bảo nhìn hạt sen màu xanh kia cười nói: “Sen chính là thiên địa kỳ chủng, chất chứa vô cùng diệu dụng, với người tu luyện càng như thế. Hạt sen này lai lịch phi phàm, là vật tiên thiên, đem nó trồng ở trong đàn tràng, không chỉ có thể có thêm một chỗ thắng cảnh, càng có vô cùng diệu dụng. Cơ Hạo đệ về sau có thể chậm rãi tìm hiểu.”  Đến cuối cùng, bàn tay A Bảo vuốt ve ba quyển kinh quyển trong tay Cơ Hạo.  Ba bản kinh quyển cũng không biết dùng tài liệu gì chế thành, trang sách màu sắc như ngọc, chữ viết bên trên ánh vàng chói mắt, phong cách cổ xưa huyền diệu, cả kinh quyển quanh quẩn ráng tử khí, như sóng nước quay quanh kinh quyển không ngừng xoay tròn.  “Ba quyển đạo kinh này, nhất định phải cẩn thận cất giữ, từ nông tới sâu, lần lượt truyền thụ.” A Bảo nhìn kinh quyển nghiêm nghị nói: “Ba thiên kinh văn này, tuy không bằng đại đạo bí pháp sư tôn tự mình truyền thụ, nhưng cũng là truyền thừa chính tông của bổn môn, nhất định phải cẩn thận, không thể truyền lầm người.”  Cơ Hạo nghiêm nghị đồng ý, cẩn thận đem những bảo vật này lần lượt thu hồi, xoay người nhìn về phía tám trăm môn nhân mình vừa mới thu nhận.  “Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ một lòng tu luyện. Cha mẹ các ngươi, đều là nô lệ vi sư mua ở Bồ Phản. Bởi vì các ngươi quan hệ, từ hôm nay trở đi, vi sư khôi phục thân phận bình dân của bọn họ, bọn họ cũng là nhóm tộc nhân thật sự đầu tiên của Nghiêu Sơn lĩnh.” Cơ Hạo nhìn các môn nhân này nghiêm nghị nói: “Tiền đồ của các ngươi, tất cả trên tay chính các ngươi, nhất định không thể hoang đường chơi đùa, bỏ lỡ phen tạo hóa này.”  Tám trăm đồng tử ùn ùn hướng Cơ Hạo quỳ lạy hành lễ, mỗi người không kiềm chế được vui vẻ ra mặt.  Bọn họ đều là nô lệ, cha mẹ bọn họ cũng đều là nô lệ, Cơ Hạo thu bọn họ làm đồ đệ, thả cha mẹ bọn họ tự do, để bọn họ trở thành tộc nhân tự do, thế này bảo bọn họ làm sao không vui?  Ở dưới sự chỉ điểm của Cơ Hạo, những đồng tử này đều cắt rách ngón tay, đem một chút tinh huyết nhỏ ở trên lệnh bài, các lệnh bài này liền hóa thành một đạo thanh quang nhập vào mi tâm bọn họ, ở chính giữa hai hàng lông mày bọn họ liền có một luồng thanh khí mờ nhạt dần dần trôi ra.  Bởi vì Nghiêu Sơn thành còn đang thi công, Cơ Hạo cũng chưa tiêu phí tâm tư chọn lựa đàn tràng.  Ngay cạnh động phủ A Bảo mở, Cơ Hạo thi triển pháp lực mở mấy chục cái hang lớn nhỏ, ở trong núi đào ra một cái hang to đủ để cất chứa mấy nghìn người, bảo tộc nhân bên ngoài chuẩn bị một ít lương thực dầu muối, củi lửa… các loại vật phẩm sinh hoạt, liền ở đây làm một cái đàn tràng qua loa.  Ngay phía trên cái hang lớn nhất của đàn tràng, Cơ Hạo treo một bức họa Vũ Dư đạo nhân, ở phía dưới bức họa thờ một cái lư hương, mỗi ngày tự nhiên có đồng tử ở đây dâng hương quét tước.  Cơ Hạo để các môn nhân đệ tử tự mình động thủ, kiếm một ít dây leo mềm mại bền bỉ, bện tám trăm cái bồ đoàn, đặt chỉnh tề ở trong hang. Hắn cũng tự mình làm, chế tác ba cái bồ đoàn lớn đặt ở phía dưới bức họa Vũ Dư đạo nhân, một cái điện phủ giảng kinh có hình có dạng cứ thế thành hình.  Chọn lựa một ngày lành tháng tốt, Cơ Hạo mời A Bảo ngồi ngay ngắn ở trên bồ đoàn chính giữa, do A Bảo gã đại sư huynh này bắt đầu bài giảng đầu tiên của chỗ đàn tràng đơn sơ này. Cơ Hạo ngồi ở bên cạnh A Bảo không nói một lời, hết sức chăm chú lắng nghe A Bảo truyền thụ.  A Bảo đem quyển thứ nhất trong ba quyển đạo kinh Vũ Dư đạo nhân ban cho đặt trước mặt, đưa tay mở ra trang đầu tiên.  Hắn hít sâu một hơi, nhất thời trong cái hang tỏa ra thanh quang, khói thuốc trong lư hương phía sau cuồn cuộn bốc lên tử khí, hương thơm thoang thoảng xua tan tạp khí bụi bậm, làm tinh thần mọi người đều chợt ngưng tụ.  Đôi mắt A Bảo phun ra những tia thanh quang, đỉnh đầu một đám mây lành màu xanh bay lên, trên mây lành nhiều điểm kim quang tử khí lóe ra, huyễn hóa ra hư ảnh vô số pháp bảo hoa lệ lay loạn đầy trời.  Quát từng tiếng, A Bảo bắt đầu truyền thụ kỳ ảo dẫn khí cơ sở nhất, cơ bản nhất của Vũ Dư đạo nhân nhất mạch.  Lấy cơ thể người làm lò lửa, lấy thiên địa nguyên khí làm củi, dẫn khí vào cơ thể, kích phát huyết khí, hóa hậu thiên thành tiên thiên, kích phát ngũ tạng ngũ khí, điều hòa long hổ, thủy lửa tương tể…  Trong hang thô ráp đơn sơ lóe ra kỳ quang, mảng lớn hư ảnh sen xanh từ bầu trời dần dần bay xuống, không ngừng rơi ở trên thân đám trẻ con kia.  Cơ Hạo nheo mắt, nghe đến mức mặt mày vui vẻ.  Đem đạo kinh A Bảo truyền thụ và Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh của mình chiếu rọi lẫn nhau, trong lòng Cơ Hạo đột nhiên lại sinh ra vô số hiểu biết.  Thời gian trôi qua từng ngày một, trong đàn tràng của Cơ Hạo mỗi ngày hoặc là A Bảo giảng kinh, hoặc chính hắn luận đạo, tám trăm đồng tử đầu nhập toàn thân tâm ở trong đại đạo ảo diệu vô cùng, căn cơ trở nên thuần hậu, vững chắc từng chút một.  Hoa nở hoa tạ, một năm thời gian nước chảy vậy cực nhanh.