[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 494 : Hương nữ
Ngày đăng: 02:18 22/08/19
Thiếu nữ làn da trắng nõn, tóc dài ngang eo, khuôn mặt như một bức tranh thủy mặc núi rừng, một mùi thơm thanh tú nồng đậm xen lẫn bách hoa phả vào mặt, làm người ta từ xa nhìn nàng một cái trong lòng chợt mềm nhũn.
Quần áo của nàng rách nát, một cái váy dài màu trắng vốn thật tốt bị xé ra thật nhiều lỗ thủng, lộ ra từng mảng lớn da thịt trắng nõn. Gió tuyết lạnh thấu xương, làn da thiếu nữ lộ ra ngoài bị lạnh phát xanh, lại chợt có thêm vài phần cảm giác điềm đạm đáng yêu.
Gió từ phía sau thiếu nữ thổi tới, giáp mặt thổi đến trên người Cơ Hạo, Cơ Hạo liền ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm.
Gần như mùi hoa, mùi hoa như mẫu đơn, hoa hồng say lòng người mà nồng đậm, là mùi thơm của cơ thể tự nhiên có trên thân thiếu nữ. Cơ Hạo không cẩn thận hít một ngụm hương thơm vào, nhất thời cảm thấy vui vẻ thoải mái từng đợt.
Thiếu nữ xinh đẹp như thế, càng mang theo mùi thơm của cơ thể kinh thế, Cơ Hạo không khỏi mắt sáng lên nhìn về phía đại hán râu xồm: “Nữ nhân này, từ đâu mà đến?”
Đại hán râu xồm ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: “Cướp được!”
Cơ Hạo nhất thời nghẹn lời. Thằng cha này nói chuyện thanh âm vang dội, lúc nói thiếu nữ này là bọn hắn cướp được, lại còn một bộ dáng đúng lý hợp tình. Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt thiên kinh địa nghĩa nói: “Nửa tháng trước, đi ngang qua một bộ lạc nhỏ, cướp sạch lương thực cùng gia súc của bọn họ, giết sạch tộc nhân của bọn họ, chỉ để lại nha đầu này.”
Chép miệng một cái, đại hán râu xồm thở dài nói: “Rất nhiều tộc nhân đều muốn nha đầu này, nhưng nha đầu long lanh như vậy, bị nhiều tàu hàng thô như vậy giày vò một trận, không phải chết mất sao? Vậy thì quá đáng tiếc! Cho nên luôn giữ lại trên tay chưa có ai động vào cô ta, hôm nay vừa lúc dùng tới!”
Mấy lão nhân tóc trắng xoá quỳ rạp xuống đất, cung kính hướng Cơ Hạo dập đầu hành lễ.
“Đại nhân tôn kính, Thổ Lang bộ chúng ta không có gì lấy ra tay được… Chúng ta ngay cả truyền thừa bản tộc, cũng đã bị mất hơn phân nửa. Nữ nhân này, là tài phú trân quý nhất của chúng ta. Chúng ta đem nàng coi là lễ vật kính hiến cho ngài, hy vọng ngài có thể tha thứ chúng ta quá khứ đắc tội.”
Cơ Hạo nheo mắt, nhìn từ trên xuống dưới thiếu nữ thân có mùi thơm kỳ lạ, bộ dạng quốc sắc thiên hương này.
Thiếu nữ run rẩy quỳ rạp xuống đất, như một đóa hoa sen nở rộ ở trên đất tuyết. Nàng nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu, mặc cho cuồng phong hất lên tóc cùng vạt áo nàng.
Thần thức Cơ Hạo hóa thành tấm lưới lớn vô hình, nhanh chóng bao phủ thiếu nữ, dò xét tình huống trong ngoài cơ thể nàng.
Quả thật là ngọc cốt băng cơ, thân thể trời sinh không tỳ vết. Thân thể thiếu nữ rất sạch sẽ, sạch như một khối bảo ngọc không tỳ vết. Thực lực của nàng cũng rất khá, thế mà đạt tới Tiểu Vu cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu mở vu huyệt là có thể thành tựu Đại Vu.
Mạch lạc của thiếu nữ trời sinh bịt kín như những nhân tộc khác, nhưng tư chất thân thể của nàng so với người thường mạnh hơn một mảng lớn, mạch lạc rộng lớn mà mềm dẻo, có được năng lực cất chứa rất mạnh. Vu huyệt trong mạch lạc của nàng trời sinh đã có một tia thiên địa nguyên khí chất chứa ở trong. Điều này làm nàng lúc mở vu huyệt sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với người thường.
Chẳng qua, lực lượng truyền thừa của bộ tộc nàng rất tệ. Mạch lạc trong cơ thể nàng từng được vu lực rèn luyện chỉ có không đến tám mươi cái, loại trình độ này còn chưa bằng Hỏa Nha bộ năm đó, cho dù nàng mở toàn bộ vu huyệt trên những mạch lạc đó, thực lực của nàng ở trong Đại Vu cũng là tồn tại đội sổ.
“Đứng lên đi!” Nhìn thiếu nữ quỳ gối trên tuyết bị lạnh đến mức run rẩy, Cơ Hạo vung tay lên, một cơn gió mềm mại nổi lên từ đất bằng, nhẹ nhàng đem nàng nâng lên: “Ngươi tên là gì?”
Đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ bị lạnh trắng bệch. Nàng thất kinh nhìn Cơ Hạo, đang muốn nói ra tên bản thân, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng chạy nặng nề.
Ở phía sau binh sĩ Ám tộc Trát Mộc quản lý, từ phương hướng Nghiêu Sơn, một con tuyết long dán mặt đất gào thét mà đến, đó là có người đang cấp tốc chạy xé rách không khí kéo theo cương phong, ở trên đất tuyết cuốn lên lượng lớn tuyết đọng hình thành dị tượng.
Cách thật xa, tiếng quát thanh thúy của Man Man xuyên thấu gió tuyết truyền tới: “A nha nha. Có người quấy rối? Ai có lá gan lớn như vậy? Địa bàn của Man Man ta cũng dám đến quấy rối? Cầm đầu bọn hắn là ai? Ăn của ta hai chùy!”
Trong tiếng bước chân ‘Thùng thùng’ như sấm, Man Man vác hai thanh đại chuỳ sải bước lao tới. Chạy quá nhanh khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên đỏ bừng, trên trán mơ hồ mang theo một tầng mồ hôi long lanh. Chùy cực kỳ nặng nề, Man Man mỗi một bước đặt xuống đất, đều mang theo một lực đạo nặng nề như vẫn thạch va chạm. Mỗi một bước đều để lại ở trên đất tuyết một cái hố to đường kính cả trượng.
Cả mảng lớn tuyết đọng bị giẫm nát, Man Man khiêng đại chuỳ thở hổn hển chạy tới, nhảy bắn một cái lướt qua hơn trăm trượng, nặng trịch đáp ở bên người Cơ Hạo, mở to hai mắt nhìn trái nhìn phải một phen.
“Không đánh nữa? Đánh xong rồi?” Man Man vạn phần thất vọng đem chùy ném xuống đất, ‘Thùng thùng’ hai tiếng vang lớn, mặt đất phụ cận hung hăng nhún nhảy vài cái. Uy thế như thế không chỉ có thiếu nữ kia, ngay cả đại hán râu xồm cùng các trưởng lão phía sau hắn sắc mặt đều không khỏi vặn vẹo hẳn lên.
“Sao không tiếp tục đánh? Thế này đã xong rồi? Man Man chạy quá chậm, nhưng không có một con tọa kỵ nào có thể khiêng được chùy của ta!” Man Man rất thất vọng ôm cánh tay Cơ Hạo, đầu rất có thứ tự hất một cái, liền đem mồ hôi trên trán lau sạch sẽ ở trên tay áo Cơ Hạo.
Cơ Hạo vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Man Man, gạt: “Lần sau còn chưa đấu võ ngươi đã bắt đầu chạy, như vậy có thể kịp thời chạy tới.”
“Đúng đó!” Man Man bị lời của Cơ Hạo lừa gạt không nhẹ, nàng nhất thời cười vui lên, mắt to đóng đinh ở trên thân thiếu nữ: “Y? Thơm quá, thơm quá! Trên người ngươi bôi mật hoa sao? Sao lại thơm như vậy?”
Cơ Hạo nhìn nhìn Man Man, lại nhìn nhìn thiếu nữ, dùng sức xoa xoa đầu Man Man: “Được rồi, nha đầu này cũng là người cơ khổ, về sau sẽ ở lại bên cạnh ngươi làm thị nữ của ngươi là được!”
Thiếu nữ khẽ biến sắc, theo bản năng nhìn thoáng qua chùy Man Man ném dưới đất, nàng nháy mắt quỳ rạp xuống đất, dùng sức hướng Cơ Hạo dập đầu hành lễ: “Đại nhân, tiểu nữ tử muốn ở lại bên cạnh đại nhân làm trâu làm ngựa, tùy ý đại nhân sai sử!”
Man Man nhảy đến trước mặt thiếu nữ, xách nàng lên, đem nàng vác ở trên vai xoay người bước đi.
“Ha ha, làm trâu làm ngựa? Ngươi lại không có vó, Cơ Hạo làm sao cưỡi được ngươi? Ngươi non như vậy, cũng không có cách nào lắp yên, thì càng không thể cưỡi. Bên cạnh ta vừa lúc thiếu người bưng trà đưa nước, giặt quần áo trải chăn, dọn dẹp phòng, đun nước tắm rửa… Ngươi thơm như vậy, không làm người ta chán ghét, ngươi là đúng rồi!”
Như ác bá thưởng nam phách nữ, Man Man xách hai thanh đại chuỳ, vác cô gái bỏ đi. Thiếu nữ mới đầu còn la lên vài tiếng, nhưng Man Man nhanh chóng chạy, gió lớn thốc vào mặt, thiếu nữ nhất thời không phát ra được chút thanh âm nào nữa.
Cơ Hạo lấy ra một khối ngọc phù màu đen hình tam giác, tay run lên, trong ngọc phù liền có hàn khí âm u cùng tiếng quỷ kêu mơ hồ truyền đến.
Hắn hướng đại hán râu xồm cùng một đám trưởng lão cười lạnh nói: “Được rồi, quy củ cũng không cần ta nói. Lưu lại một phần tinh huyết và một tia hồn phách, từ nay về sau, ngoan ngoãn làm con dân của ta. Nếu không đáp ứng, hôm nay sẽ là ngày Thổ Lang bộ các ngươi diệt tộc.”
Đại hán râu xồm và một đám trưởng lão nhìn nhau một cái, lại quỳ lạy hướng Cơ Hạo đại lễ tham bái.