[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 505 : Răn dạy

Ngày đăng: 02:18 22/08/19

A Bảo không đuổi giết Nghệ Thần, chỉ nhìn bóng lưng Nghệ Thần chạy trốn liên thanh cười lạnh.  Nghệ Thần điên cuồng chạy trốn, dùng hết toàn thân khí lực chạy trốn, cuồng phong gào thét, một đôi cánh chim do gió lốc màu xanh ngưng tụ thành từ sau lưng hắn mở ra, quấy cuồng phong đầy trời, mang theo hắn xông lên trời cao, trong cái búng ngón tay có thể chạy hơn ngàn dặm.  Chật vật chạy trốn ước chừng hơn nửa canh giờ, đã chạy ra khỏi lãnh địa Nghiêu Sơn một khoảng cách rất dài, Nghệ Thần lúc này mới phun ra một ngụm máu, rất thê lương kêu đau vài tiếng. Vu Đế tinh huyết thúc đẩy, xương ngực sụp đổ của hắn cấp tốc khép lại, rất nhanh toàn bộ ngoại thương đều biến thành hư không.  “Bảo đạo nhân thật đáng sợ!” Nghệ Thần kinh hãi quay đầu nhìn phương hướng Nghiêu Sơn một cái.  Một lực lượng khổng lồ đột nhiên từ trong núi lớn phía trước hung mãnh ập tới, lực lượng khủng bố túm chặt Nghệ Thần, như một người khổng lồ bắt được một con chim nhỏ, túm hắn nhanh chóng hướng góc nào đó của núi lớn bay đi.  Nghệ Thần sợ liên thanh thét chói tai, lực lượng giam cầm thân thể hắn cường đại vô cùng, mặc cho hắn điên cuồng giãy dụa, không thể động đậy chút nào. Cái gọi là lực lượng cường đại của đỉnh phong Vu Đế, trước mặt lực lượng khổng lồ này chỉ như con kiến.  Trong giây lát Nghệ Thần bị kéo đến trong một hõm núi nhỏ hoang vắng, còn chưa chờ hắn thấy rõ động tĩnh xung quanh, một nắm tay ánh vàng rực rỡ đã gào thét đập xuống, hung hăng nện ở trên bụng hắn.  Lực đạo khủng bố như núi lửa bùng nổ, làn da Nghệ Thần không thấy chút tổn hại, nhưng lục phủ ngũ tạng nháy mắt bị nổ vỡ nát. Sinh mệnh lực Vu Đế mạnh mẽ vô cùng, nội tạng vỡ nát nháy mắt khép lại, nhưng nháy mắt đau đớn Nghệ Thần đau đến mức khàn giọng rú thảm, thiếu chút nữa đau đến ngất đi.  Hắn là thiên tài kiệt xuất nhất một thế hệ này của Thập Nhật quốc, ở trong bụng mẹ đã được vô số cực phẩm vu dược tẩm bổ, sau khi sinh càng đãi ngộ hậu đãi, ba mươi mấy tuổi đã có được thực lực đỉnh phong Vu Đế.  Nhưng một thân tu vi này đều đến từ ngoại lực, Nghệ Thần đời này thậm chí chưa từng giao thủ với người thực lực tương đương. Cho nên mặc dù có thực lực cường đại, ý chí chiến đấu của Nghệ Thần lại xấp xỉ với bình dân.  Cho nên A Bảo một đòn làm hắn bị thương nặng, hắn lập tức bỏ lại thủ hạ chật vật chạy trốn.  Cho nên bị người ta một quyền làm bị thương nặng, đau đớn đánh úp lại, hắn liền không để ý thể diện khóc lớn.  Một bàn tay to lạnh như băng mà bóng loáng như sắt đá bóp chặt cổ Nghệ Thần, dùng sức đem hắn ném ở trong tuyết đọng trên mặt đất. Một bàn tay khác siết chặt nắm đấm, hướng về phía thân thể hắn đánh loạn một trận.  Nơi trọng quyền đi qua, xương khớp Nghệ Thần ùn ùn vỡ nát. Da thịt thành thịt vụn hết, lục phủ ngũ tạng cũng không biết bị phá hủy bao nhiêu lần, phun tung toé ra mảng lớn máu tươi đem tuyết đọng bốn phía hòa tan, biến thành một mảng lầy lội màu máu.  Nghệ Thần đầu tiên là đau đến rống to, sau đó khóc rống rơi nước mắt, cuối cùng đau đến mức khàn giọng kêu rên điên cuồng cầu xin tha thứ: “Tha mạng, tha mạng, ngươi muốn ta làm gì, ta cũng nghe lời ngươi. Ta nghe lời ngươi hết, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa ta sẽ bị đánh chết!”  Cho dù Vu Đế thân thể mạnh mẽ, hầu như có thần thông chặt đầu trọng sinh, vậy cũng là dựa vào bản mạng tinh huyết trong cơ thể chất chứa sinh cơ sinh khí cường đại mới có thể làm được. Nếu không ngừng tiêu hao, tinh huyết Vu Đế cũng không phải vô cùng vô tận. Nghệ Thần loại đỉnh phong Vu Đế tinh huyết khổng lồ được gia tộc dốc sức bồi dưỡng này, so với Vu Đế bình thường dư thừa hơn trăm ngàn lần, nhưng Vu Đế tinh huyết chung quy là có cực hạn.  Một trận đòn hiểm. Tất cả đều là loại đánh cho thân thể hắn bị thương nặng hầu như sụp đổ toàn bộ, lần lượt chữa trị thương thế, lại lần lượt bị đánh cho hầu như sụp đổ, Vu Đế tinh huyết của Nghệ Thần cấp tốc tiêu hao, hiện tại hầu như hao hết.  Bị thương nặng liên tục vài lần, Nghệ Thần sẽ thật sự bị đánh chết tươi.  Một cú đạp nặng nề đá vào trên mạng sườn Nghệ Thần, mạng sườn Nghệ Thần nổ tung, mảng lớn máu tươi phun ra. Hắn đau đến mức khàn giọng rú thảm, nhưng cái tay kia bóp cổ hắn đã rời khỏi, thân thể hắn ở trên đất tuyết liên tục quay cuồng, lăn ra xa mấy chục trượng.  Run rẩy từ mặt đất ngồi dậy, Nghệ Thần lấy ra một lọ vu dược đại vu tế Thập Nhật quốc tỉ mỉ luyện chế cho hắn, vội vàng đổ vào trong mồm. Vu dược dùng cốt tủy cự long trộn lẫn mấy trăm loại tài liệu quý hiếm khác luyện chế lực lượng rất mạnh, trong ngắn ngủn vài hơi thở, lượng lớn sinh mệnh tinh khí nồng đậm từ trong lỗ chân lông Nghệ Thần phun ra, Vu Đế tinh huyết hắn tiêu hao đã bổ sung hoàn toàn.  Thở hổn hển mấy hơi, nhanh chóng chữa trị thương thế trên người, Nghệ Thần run rẩy đứng dậy, thật cẩn thận hướng người vừa mới đánh hắn nhìn thoáng qua.  Thi đạo nhân mặt không biểu cảm đứng ở trong một mảng lầy lội màu máu, âm trầm nhìn chằm chằm hắn.  Liệt Sơn Húc mang theo tươi cười quái dị đứng ở mấy chục ngoài trượng một cây đại thụ hạ, vui sướng khi người gặp họa nhìn Nghệ Thần. Ở Liệt Sơn Húc phía sau, một tả một hữu đứng Thanh Mai cùng Diệu Phượng, hai nàng tươi cười đều mang theo một tia thản nhiên quái dị.  “Thi đạo nhân?” Nghệ Thần theo bản năng kêu ra tên Thi đạo nhân, nhưng hắn nhanh chóng sửa giọng, cung kính hướng Thi đạo nhân hành một lễ: “Sư phụ… ta đã làm sai cái gì?”  Thi đạo nhân mặt không biểu cảm nhìn Nghệ Thần: “Ngươi đi Nghiêu Sơn làm gì? Ngươi trêu chọc Bảo đạo nhân làm gì? Ngươi chết không quan trọng, ngươi dám hỏng đại kế của bần đạo, bần đạo nhất định đem hồn phách ngươi rút ra, dùng tịch diệt thần quang tôi luyện vạn năm, cho ngươi vĩnh viễn không siêu sinh!”  Nghệ Thần rùng mình. Vừa rồi một trận đòn hiểm cực kỳ tàn ác của Thi đạo nhân đã triệt để đem sự tôn quý cùng kiêu ngạo của thái tử Thập Nhật quốc hắn mài sạch sẽ. Hắn ‘thịch thịch’ quỳ trên đất, run rẩy nói: “Chúc Dung thị… Hắn đem chín con Tam Túc Kim Ô thượng cổ kia tặng cho Nghiêu Bá Cơ Hạo, ta, ta… Ta chỉ là muốn cảnh cáo Cơ Hạo một phen, để hắn đem chín con Tam Túc Kim Ô đó đưa…”  Thi đạo nhân đánh ra một chưởng, cách xa mấy chục trượng, một bàn tay to ánh vàng rực rỡ bỗng dưng từ trước mặt Nghệ Thần bay ra, một chưởng đem hắn đánh bay.  Bàn tay to màu vàng nghiền ép thân thể Nghệ Thần, đem hắn đẩy lên trên một vách núi cao ngoài vài dặm. Nghệ Thần va thật mạnh vào trên vách núi cao, cự chưởng nghiền áp, lực lượng khổng lồ đáng sợ khiến thân thể Nghệ Thần thiếu chút nữa nổ tung, thân thể hắn xuất hiện vô số vết nứt, lượng lớn máu tươi phun ra, vách núi cao ở dưới cú va đập mạnh của hắn ầm ầm vỡ nát.  Chật vật từ trên mặt đất bò dậy, Nghệ Thần bi thương gào thét một tiếng: “Sư phụ, Nghệ Thần bộ phái ta đến Bồ Phản, tự có duyên cớ, ta phải…”  Thi đạo nhân lạnh lùng vô tình nhìn Nghệ Thần, thô bạo cắt ngagn lời của hắn: “Chuyện ngươi không quan trọng, ngươi đã ham trường sinh, đã thành ký danh đệ tử của bần đạo, nhất định phải dựa theo ý chí của bần đạo làm việc!”  “Không được tới gần Nghiêu Sơn, không được kinh động Nghiêu Bá, hơn nữa không được kinh động Bảo đạo nhân!” Thi đạo nhân lớn tiếng quát: “Qua một đoạn thời gian nữa, sẽ có người tới Bồ Phản, ngươi phải toàn tâm toàn ý phụ tá hắn, vận dụng toàn bộ lực lượng Thập Nhật quốc giúp hắn.”  “Nếu làm được, ngày công thành ngươi sẽ được trường sinh. Nếu ngươi lại làm xằng làm bậy, hỏng đại kế bổn môn, hồn phi phách tán cũng coi như tiện nghi ngươi!”  Thi đạo nhân hung tợn răn dạy Nghệ Thần, sau đó chỉ hướng Liệt Sơn Húc: “Về sau các ngươi đã là đồng môn, có chuyện… nghe Húc sư huynh của ngươi nhiều một chút!”  Nghệ Thần há há mồm, thật lâu chưa nói nên lời.  Liệt Sơn Húc thì đắc ý vô cùng hướng Nghệ Thần chắp tay thi lễ: “Sư đệ, về sau mọi người cần phải bồi dưỡng lẫn nhau mới tốt!”  Thanh Mai, Diệu Phượng hai nàng đồng thời cười lên, tiếng cười ở trong gió tuyết truyền ra không được bao xa đã bị cơn lốc vặn nát nhừ.