[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 512 : Hạ Chí

Ngày đăng: 02:18 22/08/19

Khi Bồ Phản một lần nữa bị gió tuyết lớn bao trùm, một con Tinh Không Linh Quy vết thương chồng chất hạ xuống ở Bồ Phản Nam Hoang tập.  Nam Hoang tập, đây là chợ các đại bộ tộc Nam Hoang liên thủ thành lập, giống Thập Nhật thị của Thập Nhật quốc, chuyên môn bán các loại dị bảo hiếm quý đến từ Nam Hoang đại lục. Nơi này có mấy vạn cửa hàng lớn nhỏ, càng đồn trú vô số tộc nhân, chiến sĩ các bộ đến từ Nam Hoang.  Tinh Không Linh Quy thở hổn hển nằm mọp xuống đất, thành trì trên mai rùa mở rộng cửa thành, một cầu thang kim loại từ từ buông xuống, con dân Nam Hoang đáp con Tinh Không Linh Quy này đến Trung Lục thế giới lần lượt ra khỏi thành trì, một ít tộc nhân cả đời lần đầu tiên tới Trung Lục thế giới thì càng tò mò nhìn chung quanh.  Đám người chờ ở phụ cận nhanh chóng nghênh đón, một số người lớn tiếng hô tên bộ tộc nhà mình, triệu tập tộc nhân nhà mình đến tập hợp. Cũng có một số tiểu nhị cửa hàng hô to gọi nhỏ lớn tiếng xôn xao, hỏi có ai có chút hàng hóa quý hiếm nào đó có thể đem bán ở cửa hàng nhà mình hay không.  Cơ Hạ mặc một bộ nhuyễn giáp dày nặng da rồng chế thành, khiêng một thanh long cốt trường mâu so với chiều cao của hắn còn dài hơn một mảng lớn, mở to hai mắt nhìn từng bước một từ trên cầu thang đi xuống.  “Đây là Trung Lục à, ừm, thật sự là địa phương tốt, hắc, nơi này đất đủ phì, quả nhiên so với Nam Hoang nuôi người tốt hơn một chút.” Lắc lắc cổ, khớp xương toàn thân Cơ Hạ phát ra một chuỗi tiếng vang thanh thúy ‘Rắc rắc’. Hắn nhếch miệng hướng hơn trăm tộc nhân đi theo phía sau cười nói: “Tìm được thằng nhãi con kia nhà ta, các huynh đệ thống thống khoái khoái uống một bữa!”  Trên trăm tộc nhân Kim Ô bộ thân khoác nhuyễn giáp da rồng tương tự, thân hình cao lớn, toàn thân mơ hồ có ánh lửa phun trào cùng cất tiếng cười to, nhưng cũng có người có chút buồn rầu gãi gãi da đầu: “Hạ, chúng ta cũng không nhiều tiền như vậy…”  Cơ Hạ nhíu nhíu mày, túm lấy một tiểu nhị thân hình lanh lợi, trầm thấp hữu lực quát: “Tiểu tử, chúng ta mang đến một ít dược liệu đủ năm của Nam Hoang. Còn có một chút da giao long, xương giao long, gân giao long, còn có một chút Đại Hoang Ô Đồng và mấy thứ linh tinh khác, các ngươi thu không?”  Tiểu nhị bị Cơ Hạ bắt lấy, theo bản năng muốn mở miệng quát mắng, hắn ở Nam Hoang tập làm tiểu nhị nhiều năm, đã gặp nhiều bọn nhà quê đến từ Nam Hoang. Nhưng nghe được lời Cơ Hạ nói, khuôn mặt tiểu nhị chợt cười thành một đóa hoa.  “Ai u, vị đại thúc này, các ngươi mang đến tài liệu trên thân giao long? Là giao long phẩm cấp gì? Bao nhiêu năm hỏa hậu? Ngài cũng tới thật đúng lúc, hiện tại Vu Điện đang tăng giá thu mua các tài liệu tốt rèn vu bảo loại lớn đó.”  “Ngài còn có Đại Hoang Ô Đồng? Chính là loại Đại Hoang Ô Đồng một thanh kiếm chỉ cần dung nhập một khối nhỏ, thì có thể kiếm quang phóng ra không đâu không phá đó? Ngài tìm đúng người rồi, tài liệu bảo bối như vậy, chỉ có nhà chúng ta mới trả nổi giá!”  Tiểu nhị túm chặt cổ tay Cơ Hạ, ân cần dẫn hắn hướng một dãy cửa hàng cao ngất đi đến.  Cơ Hạ và các tộc nhân phía sau hắn tò mò đánh giá cảnh sắc chung quanh. Bồ Phản kiến trúc cao lớn hùng vĩ, những cửa hàng này đều là dùng tảng đá lớn dựng thành, tuyệt đối không phải các phòng ốc kết cấu thổ mộc của tộc nhân Kim Ô bộ xây dựng có thể so sánh.  Một đại hán theo bản năng bắt đầu cảm khái: “Ngoan ngoãn, nhiều căn phòng lớn như vậy, vận dụng bao nhiêu nhân công?”  Tiểu nhị cười ha ha nhìn tộc nhân Kim Ô bộ, đầu tiên là ở trong bụng mắng một câu ‘Đồ nhà quê’, sau đó mặt mang nụ cười nói: “Cái này cũng không chỉ là vấn đề nhân công, các vị khách nhân, ở Bồ Phản xây dựng một cửa hàng như vậy, nhân công đều là việc nhỏ, quan trọng là hao phí tài liệu.”  Chỉ chỉ lầu cao hắn dẫn mọi người đi, tiểu nhị cười nói: “Không đề cập tới nhà khác, chỉ nói nhà cửa hàng tài liệu này Hỏa Long bộ chúng ta, năm đó lúc xây dựng, bao gồm phòng ngự vu trận ở trong, tổng cộng tiêu mất năm ngàn vạn ngọc tệ, năm ngàn vạn nha!”  Cơ Hạ và một đám tộc nhân kinh hãi mở to hai mắt nhìn.  Bọn họ đáp Tinh Không Linh Quy từ Nam Hoang đến nơi đây, một người phí dụng cũng chỉ là hơn một trăm ngọc tệ, mà đây còn là tiền họ buôn bán lượng lớn tài liệu da thú thật không dễ gì mới góp ra được. Bọn họ tổng cộng hơn một trăm người, tổng chi tiêu cũng chính là hơn một vạn ngọc tệ, cái này đã làm bọn họ cảm thấy là một khoản tiền lớn.  Nhưng mà một căn lầu cao mười mấy trượng tảng đá dựng thành như vậy, thế mà phải hao phí năm ngàn vạn ngọc tệ?  Nhiều đại hán Kim Ô bộ cúi đầu, bấm đốt ngón tay bắt đầu tính toán năm ngàn vạn ngọc tệ rốt cuộc là bao nhiêu tiền. Nhưng số lượng ngón tay của họ không đủ, lăn lộn hồi lâu bọn họ cũng không làm rõ ràng vấn đề này.  Tiểu nhị nheo mắt đắc ý cười, hắn thích xem vẻ mặt giật mình của đám nhà quê này.  Dương dương đắc ý ngẩng đầu, mang theo một tia cảm giác về sự ưu việt khó có thể che dấu, tiểu nhị mang theo đám người Cơ Hạ đi vào cửa hàng, nhanh chóng tìm được một thanh niên đang đứng ở trong đại sảnh cửa hàng ngẩn người.  “Nguyên đại nhân, những khách nhân này mang đến một ít tài liệu trên thân giao long, bọn họ còn nói bọn họ có Đại Hoang Ô Đồng!”  Từng ở Vu Điện động thủ với Cơ Hạo, bị Cơ Hạo hung hăng sửa trị một trận đứng đầu tứ long Vu Điện Nam Hoang minh Diêu Khai Nguyên khẽ nhíu mày, kinh hỉ hướng đám người Cơ Hạ nhìn lại.  Mấy năm trước, một trận chiến Xích Phản sơn, Vu Điện từ trên tay dị tộc kiếm được lượng lớn bản vẽ luyện khí, trải qua vài năm tiêu hóa hấp thu, các đại tượng sư Vu Điện đã rất có tâm đắc, chuẩn bị làm lớn, luyện chế ra một lô vu bảo khí giới cường lực.  Nhưng luyện chế vu bảo khí giới cao cấp, không thiếu được cần tài liệu quý hiếm, nhất là Đại Hoang Ô Đồng loại kim loại quý hiếm này có tác dụng phụ trợ thần kỳ, có thể khiến trình độ sắc bén của binh khí tăng lên gấp trăm lần, trở thành thứ toàn bộ đại tượng sư đánh vỡ đầu tranh đoạt.  Diêu Khai Nguyên vẫn luôn lăn lộn ở Vu Điện, dựa vào quan hệ bộ tộc, hiện tại đã kiếm được vị trí chấp sự ngoại điện Vu Điện. Hỏa Long bộ ở Vu Điện cũng có mấy đại tượng sư giao hảo, hắn chính là phụng mệnh đến trong cửa hàng tài liệu nhà mình, xem xem có thể đụng tới một ít tài liệu tốt không.  Nghe được trên người Cơ Hạ có Đại Hoang Ô Đồng, Diêu Khai Nguyên nhất thời mừng như điên một phen. Hắn vội vàng đến trước mặt Cơ Hạ, cười thân thiện hướng Cơ Hạ hỏi: “Ngươi có Đại Hoang Ô Đồng? Có bao nhiêu? Lấy ra nhìn xem, ta cho ngươi một cái giá tốt!”  Cơ Hạ đánh giá cao thấp Diêu Khai Nguyên một phen, trên cổ tay trái một cái vòng tay đồng xanh tạo hình cực kỳ phong cách cổ xưa lóe sáng lên một trận, một đĩnh đồng xám xịt to bằng đầu người liền phun ra. Hắn đem đĩnh đồng nâng ở trong tay, trầm giọng nói: “Ừm, một khối Đại Hoang Ô Đồng, nặng tám vạn bốn ngàn thạch, ngươi xem xem có thể cho ta bao nhiêu… ngọc tệ kia hoặc là, ngọc bích?”  Một khối Đại Hoang Ô Đồng lớn như vậy, hầu như có thể dùng để đúc một món vu bảo quân giới đặc biệt lớn.  Mắt Diêu Khai Nguyên sáng lên từng đợt. Hắn cười hỏi: “Xin hỏi khách nhân là bộ lạc nào ở Nam Hoang? Ta là Diêu Khai Nguyên, xuất thân Nam Hoang Hỏa Long bộ!”  Hỏa Long bộ? Đại bộ tộc đỉnh cấp Nam Hoang, bộ tộc cường hãn có được rất đông Vu Đế tọa trấn.  Nghe xong lời Diêu Khai Nguyên nói, Cơ Hạ không dám chậm trễ, vội nói: “Ta là Cơ Hạ, là tộc nhân Nam Hoang Kim Ô bộ!”  Khuôn mặt tươi cười của Diêu Khai Nguyên và tiểu nhị chợt cứng đờ, chậm rãi Diêu Khai Nguyên nheo mắt, vẻ mặt xanh mét nhìn về phía Cơ Hạ.  “Cơ Hạ sao? Ngươi quen Cơ Hạo sao?”  Cơ Hạ và một đám tộc nhân cảm thấy không thích hợp, sắc mặt hắn cũng trở nên cứng ngắc.  “Cơ Hạo, đó là thằng nhãi con nhà ta! Sao, thằng nhóc, ngươi và thằng nhãi con nhà ta kết thù? Đi con mẹ ngươi -!”  Không đợi Diêu Khai Nguyên mở miệng, Cơ Hạ vung một bạt tai ở trên mặt Diêu Khai Nguyên, đánh cho nửa gương mặt Diêu Khai Nguyên cũng sụp xuống, răng khắp mồm giống như hạt mưa phun ra.