[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 523 : Thủy công
Ngày đăng: 02:18 22/08/19
Thời điểm Thiếu Ti dùng trận đồ nhìn lén tiểu cô nương các nhà các hộ, cũng chưa chú ý tới mấy dòng sông lớn quanh Nghiêu Sơn.
Nói đến cũng đúng, thời tiết tuyết lớn bay tán loạn, tiểu cô nương nhà ai sẽ ngu ngốc đi trong sông ‘du ngoạn’? Cho nên Thiếu Ti cũng chưa chú ý tới, ở trong mấy dòng sông lớn mặt sông rộng nhất chừng trăm dặm quanh Nghiêu Sơn đã sớm nấp đầy vô số yêu vật.
Thủy hầu tử, đại vương bát, đại thủy xà, còn có cá trắm cỏ thành tinh, cá chạch to lớn, đỉa khổng lồ, đủ loại thuỷ tộc màu sắc hình dạng cổ quái, hơn nữa thuần một sắc đều là thuỷ tộc nước ngọt rậm rạp nấp ở đáy sông, trong mắt không ngừng lóe ra hàn quang màu u lam.
Ở trong đám đông thuỷ tộc hình thù kỳ quái dữ tợn đáng ghê tởm, một lão nhân râu dài bay bay rất có phong độ thần tiên ngồi ở trên một tảng đá lớn đáy sông, tay trái nâng một cái hũ nước hắc ngọc điêu thành, trong hốc mắt hãm sâu hai điểm lam quang lóe đặc biệt nhanh.
Chợt, thời điểm bốn cửa thành Nghiêu Sơn thành đồng thời có người phát động đánh bất ngờ, một khối hắc ngọc vu phù ở tay phải lão nhân đột nhiên nổ tung, một thanh âm trầm thấp từ trong vu phù ầm ầm truyền ra, thân thể vô số thuỷ tộc đáy nước đồng thời cứng đờ, vô số thuỷ tộc xoay người, ánh mắt âm u nhìn về phía lão nhân.
“Lên!” Lão nhân đứng lên, nhẹ nhàng quát một tiếng.
Trong hũ nước hắc ngọc mấy trăm điểm thủy quang màu đen to bằng ngón cái bay ra, thủy quang chợt bành trướng, một điểm thủy quang có thể hóa ra một hồ nước, hơn nữa đều là hồ nước lớn phạm vi mười vạn dặm. Chợt mấy trăm hồ nước lớn phạm vi mười vạn dặm rót vào trong sông lớn, quanh Nghiêu Sơn mấy dòng sông lớn rộng chừng trăm dặm, kéo dài ngàn vạn dặm đồng thời tràn ra nước lũ màu đen.
Vô số thuỷ tộc đồng thời nuốt mây phun mù, trên mặt sông yêu phong cuồn cuộn, cả mảng lớn khí lạnh sương mù đen lao thẳng lên trời cao. Sóng đục sục sôi, trên đầu sóng đứng đầy thuỷ tộc hình thù kỳ quái, bọn hắn phát ra tiếng kêu bén nhọn khó nghe, thúc đẩy nước lũ hướng Nghiêu Sơn thành, hướng về thành trại, thôn xóm quanh Nghiêu Sơn thành cùng tuyết đọng bao trùm đất đai lao tới.
‘Hô ~~~’ một tiếng trầm nặng, mắt thấy mặt nước những dòng sông lớn kia quay cuồng, chợt là bức tường nước cao tới nghìn trượng dựng sừng sững lên thẳng tắp. Xa xa gần gần vô số con dân lãnh địa Nghiêu Bá thấy một màn như vậy, đều tuyệt vọng khóc lóc.
Thiên tai như thế, sao có thể là bọn họ những nhân loại gầy yếu này có thể tránh được?
Tường nước cao nghìn trượng, còn có vô số thuỷ tộc thúc dục yêu lực gia tăng thủy thế, cho dù là Đại Vu cũng không cách nào ở trong nước lớn như thế may mắn thoát khỏi, có thể tránh được một kiếp. Chỉ sợ chỉ có đại năng cấp Vu Vương mới được.
Càng làm người ta kinh sợ là, tường nước vừa mới từ trong lòng sông lao ra, bóng người lấy chục vạn để tính tản mát ra khí tức cường đại liền từ trong tường nước lao ra. Những người này ai cũng thân khoác trọng giáp, cầm vu bảo binh khí tản mát ra hắc khí âm u, chân đạp mây đen hướng về cửa thành mở rộng của Nghiêu Sơn thành xung phong.
Vừa xung phong, những người này vừa trầm thấp hữu lực lặp lại mệnh lệnh vừa lấy được: “Lao vào thành, cướp sạch toàn bộ, giết sạch toàn bộ, hủy diệt tòa Nghiêu Sơn thành này!”
Những người này đạp mây đen chạy như bay. Bọn hắn yếu nhất cũng là chiến lực cấp Đại Vu, ở dưới cao thủ cấp Vu Vương dẫn đầu làm phép, thân thể bọn hắn được mây đen nâng lên, nhanh như cuồng phong lướt qua đại địa, như bốn thanh cương đao cắm thẳng bốn cửa thành của Nghiêu Sơn thành.
Lão nhân bộ dạng tiên phong đạo cốt, quanh thân tràn ngập hơi nước nấp ở trong đàn thuỷ tộc, nương các thuỷ tộc thân hình khổng lồ ẩn giấu thân thể mình. Hắn vuốt râu dài, thản nhiên cười nói: “Tòa thành này sao. Ở Trung Lục thế giới trong chủ thành của các phương bá, hậu, là tuyệt đối xếp hạng đệ nhất hùng thành.”
“Nhưng, tường thành cao nữa lại có ích gì? Thủy hỏa vô tình, Ngọc Long Hà Bá ta tự mình ra tay, đại thủy lao qua cuốn qua, tường thành này cao nữa có thể ngăn cản được đao chém rìu bổ, không lẽ còn có thể ngăn cản nước lớn trút vào đầu hay sao?”
Tường thành Nghiêu Sơn thành vừa cao vừa dày, hơn nữa là dùng kim loại đúc thành. Tường thành như thế có thể xưng là không thể phá vỡ.
Nhưng theo Ngọc Long Hà Bá thấy, một tòa đại thành rộng lớn như vậy, một bức tường thành cao lớn dày nặng như vậy, ngược lại khiến Nghiêu Sơn thành thành tử địa. Chỉ cần hắn thúc giục đại thủy vượt qua tường thành lao vào trong thành, sau đó đem bốn cửa thành chặn lại, toàn bộ sinh linh trong thành tất cả đều biến thành thủy quỷ.
“Ngay cả chỗ chạy trốn cũng không có!” Ngọc Long Hà Bá cười trào phúng, chỉ tay, mấy trăm đám thủy quang từ trong hũ nước hắc ngọc phun ra, nhanh chóng hội tụ ở trong bức tường nước cao cao.
Vô số thuỷ tộc thúc dục yêu lực nhấc lên tường nước, tường nước thật dày cao tới nghìn trượng đã trở nên so với sắt thép còn chắc chắn hơn gấp trăm lần. Tường nước dán mặt đất cày qua, nơi đi qua từng cái đồi gò sụp đổ, từng cánh rừng rậm vỡ nát, cả mảng lớn ruộng tốt đều ở dưới tường nước hóa thành đất bằng bóng loáng như gương.
Có thể nghĩ những bức tường nước này một khi đảo qua thôn xóm, thành trại, những thôn này và con dân Nghiêu Bá trong đó cũng đều sẽ bị nghiền thành phấn.
“Chính là như thế, lao qua, nơi đi qua chó gà không tha!” Ngọc Long Hà Bá vuốt chòm râu, không khỏi chậc chậc lưỡi: “Một tòa thành thật tốt, nếu có thể chuyển đi, đặt ở đáy Ngọc Long hà của ta làm thủy phủ cũng tốt. Đáng tiếc, đáng tiếc, tốc chiến tốc thắng, không thể lãng phí thời gian!”
Tường nước quay cuồng mà qua, mắt thấy đã sắp nghiền qua thôn trang nhỏ đầu tiên.
Thiên Địa Đại Trận ầm ầm phát động, Thập Nhị Nguyên Trần Điên Đảo Loạn Không Trận cũng đồng thời vận chuyển.
Trên trời ánh sáng tinh tú cuồn cuộn xuống, trong lòng đất vô số địa mạch kịch liệt run rẩy, vô cùng vô tận tinh lực, linh khí hội tụ cùng một chỗ, trải qua Thiên Địa Đại Trận tinh luyện hóa thành một luồng thiên địa thần lực tinh thuần vô cùng chợt bộc phát ra.
Phạm vi Thiên Địa Đại Trận ảnh hưởng đạt tới phạm vi vạn dặm, trong phạm vi vạn dặm, toàn bộ thành trại, thôn xóm dưới trướng Cơ Hạo đồng thời bị một ánh sáng lành bảy màu bao phủ. Vô số cột sáng to lớn từ bầu trời rơi xuống, thành trại, thôn trang còn có toàn bộ con dân Nghiêu Bá đều được cột sáng bảy màu bao trùm.
Trong tiếng nổ ầm ầm, tường nước đánh vào trên thôn xóm thứ nhất.
Thôn xóm được ánh sáng lành bảy màu bao phủ, trong ánh sáng lành hư ảnh một con độc giác long mã khổng lồ ngửa mặt lên trời thét dài, nhất thời tường nước tan rã, mấy vạn thuỷ tộc bị tiếng rống dài chấn thành phấn, máu tươi thịt nát lẫn vào trong tường nước đem cả mảng lớn mặt nước nhuộm đỏ bừng.
Uy lực to lớn của Thiên Địa Đại Trận lần đầu tiên bày ra, đã đánh tan một đoạn tường nước dài trăm dặm.
Sau đó từng tiếng thần thú thần cầm rống dài không ngừng từ trên không từng thành trại, từng thôn xóm truyền đến, trên không từng cái thành trại từng cái thôn xóm đều có hư ảnh một hoặc là nhiều con thụy thú hiện lên, bọn nó ngửa mặt lên trời thét dài, từng mảng lớn tường nước ầm ầm sụp xuống, kéo theo thuỷ tộc đứng thẳng trên tường nước cũng đều ùn ùn vỡ nát.
Ngắn ngủn nửa khắc đồng hồ, đại hồng thủy khí thế hùng hổ nhất thời tán loạn không thành bộ dáng, Ngọc Long Hà Bá trợn mắt há hốc mồm nhìn khí lành bảy màu kia bao phủ Nghiêu Sơn thành, không thể tin dụi dụi đôi mắt của mình.
“Vừa rồi, vừa rồi thành này cũng không có hoa lệ hoa mỹ như vậy! Tòa thành này, sao lại thay đổi bộ dáng?”
Thân thể nhoáng lên một cái, Ngọc Long Hà Bá xoay người bước đi, nhanh chóng hóa thành một con cá đen xen lẫn trong dòng nước tán loạn trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tường nước tan rã, nhưng mấy chục vạn trọng giáp tinh nhuệ từ trong tường nước lao ra đã lao tới trước Nghiêu Sơn thành, càng có ba mươi sáu đại hán cường tráng tản mát ra khí tức Vu Đế nhảy dựng lên, cầm đại bổng khối băng màu đen ngưng tụ thành hung hăng hướng cửa thành Nghiêu Sơn thành nện xuống.