[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 527 : Lấy cớ

Ngày đăng: 02:18 22/08/19

Phủ đệ Nghiêu Bá, đại điện thảo luận chính sự.  Cơ Hạo ngồi ngay ngắn ở trên ngai báu tinh kim chính giữa, ngai báu thiên thần tỉ mỉ rèn tạo hình thô mà tráng lệ, trang trí vờn quanh ngai báu dùng là chín con hỏa long, chín con hỏa phượng, chín con hỏa kỳ lân toàn bộ dùng tinh kim trộn lẫn bột phấn hỏa hệ vu tinh đúc thành, toàn thân ánh lửa bắn ra bốn phía, Cơ Hạo giống như ngồi ở trên một ngọn núi lửa nho nhỏ.  Hai bên ngai báu, Thiếu Ti và Man Man phân biệt ngồi ở trên hai cái ngai báu quy mô nhỏ hơn chút, giống với Cơ Hạo, trên cao nhìn xuống quan sát Ngọc Long Hà Bá đứng ở đại điện trong sắc mặt khó coi, cử chỉ rất khẩn trương.  Thiên Địa Đại Trận vẫn toàn lực mở ra, tinh thần lực hỗn hợp linh khí trong lòng đất, ngưng tụ ra mấy chục vị kim giáp thần nhân đứng trong đại điện, những con rối chiến đấu linh khí ngưng tụ này khí tức mạnh mẽ, mỗi một con khí tức đều có thể so với Vu Đế.  Những con rối chiến đấu linh khí ngưng tụ này sức chiến đấu thật sự so với Vu Đế còn mạnh mẽ đáng sợ hơn. Bọn nó hoàn toàn dựa vào đại trận mà thành, chỉ cần đại trận bảo trì đầy đủ, chỉ cần tinh thần lực và địa mạch linh khí chưa đoạn tuyệt, bọn nó sẽ vĩnh sinh bất diệt, mặc cho ngươi bao nhiêu đối thủ vây công cũng không làm gì được bọn nó.  Lại thêm đám người Chúc Dung Long, Chúc Long Viêm mang theo mấy ngàn tinh nhuệ đằng đằng sát khí đứng hầu hai bên, đại điện thảo luận chính sự to lớn như Diêm La điện phủ, sát khí ngập trời hầu như ngưng tụ thành thực chất, đè hết ở trên người Ngọc Long Hà Bá.  Cơ Hạo không nói một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Ngọc Long Hà Bá.  Thiếu Ti và Man Man thấy Cơ Hạo không mở miệng, các nàng tự nhiên cũng không nói một lời, ngay cả Man Man ngày thường nhảy nhót nhất, trừ lúc ngủ vĩnh viễn không thể an tĩnh lại, cũng bày ra một bộ dáng lạnh lùng, kiêu căng ngồi ở trên ngai báu liên thanh cười lạnh.  Không khí sát khí lạnh lẽo mà cứng ngắc khiến trên trán Ngọc Long Hà Bá đổ mồ hôi lạnh. Hắn luôn bưng cái giá, nghiến chặt răng chết sống không chịu mở miệng đầu tiên, nhưng qua suốt một khắc đồng hồ, hắn rốt cuộc không chịu nổi không khí khác thường, có chút chật vật ho khan vài tiếng.  “Hà Bá đại nhân bị phong hàn, hôm nay không thích hợp nghị sự. Người đâu, đưa Hà Bá đại nhân đi phòng khách, phái thêm nhân thủ chiếu cố cho tốt. Toàn lực mở ra đại trận, đem bọn đui mù ngu xuẩn bên ngoài chém hết cho ta.”  Ngọc Long Hà Bá vừa ho khan vài tiếng, muốn mượn cái này đánh vỡ không khí quỷ dị lạnh như băng trong đại điện. Nhưng Cơ Hạo lập tức bắt lấy hắn ho khan, hạ lệnh bảo người ta đem hắn đưa đi phòng khách.  Ngọc Long Hà Bá nhất thời khẩn trương, hắn vội vàng lớn tiếng nói: “Nghiêu Bá đại nhân, ta lần này đến có việc bẩm báo! Quân đội ngoài thành, chính là thuỷ quân sông Hoài ta quá cảnh, Nghiêu Bá vì sao đột ngột hạ sát thủ, giết thuỷ tộc ta vô số, còn giết chết nhiều chiến sĩ tinh nhuệ như vậy của thuỷ quân sông Hoài ta?”  “Cái đcm!” Cơ Hạo đoan đoan chính chính ngồi ở trên ngai báu cao ngất như núi nhỏ, khí tức nghiêm nghị, dày nặng mà biển. Kim Ô Liệt Diễm Bào tỏa sáng rạng rỡ, phối hợp bàn dài tinh kim điêu khắc rồng trước mặt hắn, bộ dạng hắn so với Đế Thuấn càng giống nhân vương hơn.  Nhưng nghe xong lời Ngọc Long Hà Bá nói, Cơ Hạo rất dứt khoát mắng một câu thô tục, sau đó chỉ vào Ngọc Long Hà Bá lớn tiếng quát: “Đánh ngũ chi hắn, phong tỏa vu lực toàn thân hắn, đuổi ra khỏi thành.”  Chúc Dung Long, Chúc Long Viêm đồng loạt tiến lên một bước, hướng Cơ Hạo ôm quyền khom người dò hỏi: “Đại nhân. Cái gì gọi là ngũ chi?”  Cơ Hạo sắc mặt quỷ dị, vẻ mặt vi diệu hướng bọn họ nháy mắt, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua ở hạ thân Ngọc Long Hà Bá.  Chúc Dung Long, Chúc Long Viêm và một đám tướng lĩnh Nghiêu Bá lĩnh trong đại điện như bừng tỉnh đại ngộ ‘Ồ’ một tiếng. Sau đó một đám hưng phấn đến cực điểm bẻ tay, sốt sắng hướng Ngọc Long Hà Bá lao lên.  Cơ Hạo thế mà dám hạ mệnh lệnh như vậy?  Hơn nữa mục tiêu hắn hạ lệnh còn là Ngọc Long Hà Bá?  Ngọc Long hà, đây là mười đại thủy mạch đứng đầu trong trăm vạn nhánh nhỏ của sông Hoài, Ngọc Long Hà Bá càng là trọng thần dưới trướng thuỷ thần sông Hoài Vô Chi Kỳ. Phong hào ‘Hà Bá’ giống với ‘Nghiêu Bá’ của Cơ Hạo, là chức quan chính thức nhân vương sắc phong, đại biểu chính thần một phương thuỷ vực.  Đánh gãy ngũ chi của ‘Ngọc Long Hà Bá’? Đám gia hỏa Chúc Long Viêm và Chúc Dung Long hưng phấn thiếu chút nữa ngất đi. Đánh gãy ngũ chi một tên Hà Bá, nghĩ thôi đã kích động vô cùng, cái này có thể coi là công trạng quang huy ‘lưu danh trăm đời’ hướng các tộc nhân khoe khoang vô số năm!  Mười hai vị Vu Đế đồng loạt ra tay, loáng cái đã đem Ngọc Long Hà Bá đè xuống đất.  Ngọc Long Hà Bá khàn giọng giãy dụa rống giận, nhưng còn chưa chờ hắn thúc dục chú pháp, hũ nước hắc ngọc trong tay hắn đã bị Man Man nhảy xuống khỏi ngai báu một đi, tùy ý thưởng thức một phen, tùy tay ném vào túi gấm bên hông.  Không còn hũ nước hắc ngọc trong tay, một thân vu pháp mạnh mẽ của Ngọc Long Hà Bá trực tiếp bị phế bỏ bảy thành, hắn ở dưới đám người Chúc Long Viêm cùng Chúc Dung Long bạo lực áp chế điên cuồng giãy dụa rống giận, nhưng lực lượng thân thể hắn sao có thể so sánh được với đám dũng mãnh đó?  “Rắc rắc! Trước phế đi tay trái của ngươi thế nào?” Chúc Long Diễm cao giơ lên cao nổi lên một thanh dung nham kim tinh rèn mà thành đại chuỳ, cười ha ha hướng sắc mặt vặn vẹo Ngọc Long Hà Bá dò hỏi.  “Nghiêu Bá đại nhân tha mạng!” Ngọc Long Hà Bá nhìn Cơ Hạo khàn giọng gào thét: “Lão phu cũng là Hà Bá nhân vương sắc phong, địa vị tương đương với Nghiêu Bá ngài, ngài làm nhục lão phu như thế, nhân vương bên kia ngươi không giải thích trôi đâu!”  “Giải thích được!” Cơ Hạo vung tay lên, Bà La Tư cùng bốn đại Vu Đế bên người hắn đột ngột xuất hiện ở trong đại điện, hắn nhìn Ngọc Long Hà Bá sắc mặt khó coi lạnh lùng nói: “Ngọc Long Hà Bá không biết vì sao đi ngang qua Nghiêu Sơn, bị Bà La Tư con trai trưởng Kháng Nguyệt nhất mạch Bà La nhất tộc ám sát, bất hạnh gặp nạn… Bản bá nghe tin dẫn quân cứu viện, đáng thương Ngọc Long Hà Bá đã bị đánh chết!”  Dùng sức vỗ tay, Cơ Hạo mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh như băng ‘cất tiếng cười to’: “Không tệ, không cần phế bỏ ngũ chi hắn, trực tiếp đánh chết! Dùng thanh kiếm này!”  Cơ Hạo vung tay, một thanh kiếm sắc bén Bà La Tư chuẩn bị giấu ở trong không gian giới chỉ bay ra, nhẹ nhàng bay về phía Chúc Long Viêm.  Chúc Long Viêm cười quái dị ‘khặc khặc’ bắt được thanh kiếm sắc bén, tay rung lên cổ tay đem mũi kiếm để ở mi tâm Ngọc Long Hà Bá: “Có thể tự tay giết chết một gã Hà Bá? Còn là Hà Bá xếp hạng trước mười của thủy hệ sông Hoài! Con mẹ ngươi, lão tử lần này sắp nổi bật rồi!”  Giọng nói của Ngọc Long Hà Bá hoàn toàn biến điệu, hắn nhìn năm người bọn Bà La Tư, nói năng lộn xộn kêu thảm: “Nghiêu Bá, ngươi sao dám như thế? Ngươi có thể nào như thế?”  Cơ Hạo lạnh lùng nhìn Ngọc Long Hà Bá, lạnh lùng nói: “Thuỷ quân sông Hoài các ngươi quá cảnh, trên trăm vạn quân đội tinh nhuệ, vô số thuỷ tộc nhấc lên nước lũ quá cảnh, thế mà không phát một phần công văn cho ta địa chủ này… Quân đội các ngươi quá cảnh lại đánh lén thành bản bá ở.”  Hít sâu một hơi, Cơ Hạo nhẹ nhàng cười nói: “Hà Bá đại nhân ngài cũng đã có thể tìm được cái cớ như vậy, ta vì sao không thể tìm cái cớ hoang đường tương tự chứ? Hơn nữa thỉnh tin tưởng ta, cái cớ của ta so với cái cớ của Hà Bá đại nhân càng thêm hoàn mỹ, chứng cớ càng thêm đầy đủ!”  Cơ Hạo phất phất tay, lạnh giọng quát: “Giết đi. Cái cớ tốt bao nhiêu chứ!”  Ngọc Long Hà Bá khàn giọng rống giận. Chúc Long Viêm khẽ nâng cổ tay, trường kiếm nhập thật sâu vào mi tâm Ngọc Long Hà Bá. Vô số phù văn màu bạc trên lưỡi kiếm cấp tốc lóe lên, vô số khí sắc bén bắn ra bốn phía, đem linh hồn Ngọc Long Hà Bá xay thành phấn.  Ngón tay nhẹ nhàng búng vài cái, Cơ Hạo thản nhiên nói: “Tiếp tục động thủ, đem những người ngoài thành giết hết đi!”  Ngươi đã dám vươn móng vuốt, ta liền dám chặt móng vuốt của ngươi!  Để xem xem, ai chỗ dựa cứng, ai thủ đoạn ác!