[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 684 : Tự thương hại

Ngày đăng: 02:21 22/08/19

Đau đớn ập tới, Cơ Hạo kêu rên vài tiếng, sau đó hít một hơi thật sâu.  Máu tươi, xương cốt bắn tung tóe đều bay ngược về, huyết nhục cốt cách tàn phá nhanh chóng gom lại cùng một chỗ, một đạo huyết quang hơi hiện lên, toàn bộ thương thế đều cấp tốc khép lại. Máu tươi phun trào theo khe hở vết thương không ngừng chảy về trong cơ thể, một giọt cũng không lãng phí.  Dùng sức vung cánh tay của mình, Cơ Hạo vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Bàn Hi.  Đây là thân thể của hỗn độn thánh nhân sao? Thiếu nữ xinh đẹp nhìn như da non thịt mềm, thực ra thân thể mạnh mẽ như quái vật.  Cơ Hạo thân thể đã muốn có thể so với bốn sao Vu Đế, nhưng mà vừa mới hắn nắm tay cùng Bàn Hi mặt đối với chàng thời điểm, hắn có thể rõ ràng cảm thấy, mình nắm tay là tốt rồi như nước đậu hủ giống nhau mềm mại, mà Bàn Hi da mặt liền cùng kim cương giống nhau chắc chắn.  “Bàn Hi hẳn là am hiểu thần thông biến hóa hơn.” Hư ảnh lại nhẹ nhàng đả kích Cơ Hạo một phen: “Thân thể của nàng cũng không tính là quá mạnh mẽ. Ít nhất so sánh với Bàn Cổ… Ừm, chênh lệch giữa nàng cùng Bàn Cổ, đại khái là chênh lệch gấp khoảng trăm lần giữa ngươi cùng nàng.”  Cơ Hạo có chút phát điên, Bàn Hi đã mạnh mẽ như quái vật, nhưng Bàn Hi lại chỉ là hỗn độn thánh nhân am hiểu thần thông biến hóa? Mà Bàn Cổ lực lượng thân thể lại mạnh đến loại trình độ đó? Bàn Cổ thân thể hoàn hảo không có khuyết điểm như vậy, hắn rốt cuộc là dạng tồn tại gì?  “Ngươi nói long tộc kế thừa lực lượng thân thể Bàn Cổ?” Cơ Hạo rất phẫn uất hướng về phía hư ảnh rít gào.  “Hiện tại long tộc là thế hệ sau không bằng thế hệ trước. Trong hồng hoang long tộc đời thứ nhất vẫn rất cường hãn.” Hư ảnh rất nhẹ nhàng nói: “Nhưng về sau huyết mạch sinh sản, huyết mạch mấy tổ long dần dần phân tán đến trên thân ức vạn long tộc, hiện tại long tộc cũng chỉ như vậy.”  Dừng chút, hư ảnh cười ha ha nói: “Thiên phú linh hồn của Phượng tộc cũng là như thế, dần dần loãng đi, dần dần phân tán. Duy chỉ có lực lượng sinh sản của nhân tộc, ha ha, cường hãn trước sau như một, bằng không nhân tộc có thể nào trở thành thiên địa chi chủ của Bàn Cổ thế giới chứ?”  Còn thiên địa chi chủ của Bàn Cổ thế giới? Cơ Hạo trợn mắt, bị dị tộc bắt nạt không thở nổi, bị ép đưa ra một ngàn vạn tinh anh của các đại bộ tộc tới tham gia phen đánh cược hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vậy còn là thiên địa chi chủ? Nói giỡn à?  Nhìn xem những cái đầu người rơi xuống như mưa kia đi, Cơ Hạo thấy thế nào cũng không cảm thấy nhân tộc có nửa điểm ý tứ thiên địa chi chủ.  Nói chuyện với hư ảnh chỉ là trong nháy mắt thời gian. Hai người nói xong, thương thế của Cơ Hạo còn thiếu một chút hỏa hậu mới có thể khỏi. Một cánh tay phải nổ tung toàn bộ, Cơ Hạo cảm thấy tinh huyết của mình tiêu hao đại khái 1% tiêu chuẩn, dù sao tu vi hắn chỉ là Vu Vương cảnh, tinh huyết dự trữ khẳng định không có hùng hậu như Vu Đế thật sự.  Lật tay rút ra hồ lô luyện đan, lấy ra mấy viên đan hoàn bổ sung tinh huyết nuốt xuống, Cơ Hạo rút ra Cửu Dương Qua.  “Bàn Hi, bụi về bụi, đất về đây. Đã ngã xuống, thì hoàn toàn ngủ say đi.” Cây giáo chỉ chỉ Bàn Hi, Cơ Hạo chấn động cổ tay, hai lưỡi mác nhỏ mang theo một tiếng xé gió thê lương, hóa thành hai luồng sáng màu vàng hung hăng bắn về phía đôi mắt Bàn Hi.  Bàn Hi mở to mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm Cơ Hạo.  ‘Đang đang’ hai tiếng nổ vang, hai lưỡi mác nhỏ đánh vào trên mắt Bàn Hi, nhiều đốm lửa bắn ra. Hai lưỡi mác nhỏ kịch liệt chấn động bắn ngược về. Bàn Hi nhắm mắt, hai tia máu rất nhỏ từ trong hốc mắt nàng chảy ra.  Nhưng nàng rất nhanh đã mở mắt, vết máu biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trên mắt của nàng không thấy bất cứ vết thương nào.  “Muốn khiến nàng bụi về bụi, đất về đất cũng không đơn giản như vậy, hảo hảo nỗ lực lên, dù sao nàng cũng không làm gì được ngươi.” Hư ảnh rất không chịu trách nhiệm bỏ lại một câu, thân hình khổng lồ dần dần từ thần hồn không gian của Cơ Hạo tiêu tán đi.  Cơ Hạo thét dài một tiếng, hai tay vung Cửu Dương Qua, cây giáo cấp tốc chuyển động như cối xay gió, mang theo vô số điểm hàn quang màu vàng hướng Bàn Hi đâm tới. Bàn Hi nheo mắt nhìn chằm chằm Cơ Hạo, lui từng bước về phía sau.  Cửu Dương Qua mang theo vô số tia sáng đâm về phía Bàn Hi, nhưng không có một lần có thể đụng tới thân thể Bàn Hi. Cơ Hạo kinh hãi nhìn Bàn Hi, nàng lui về phía sau mỗi một bước, hư không quanh thân thể đều nhẹ nhàng vặn vẹo một cái, Cơ Hạo công kích cách thân thể của nàng chỉ thiếu một chút khoảng cách, nhưng lại không chạm được vào nàng.  Trong nháy mắt mấy vạn đòn tới, Cửu Dương Qua vẫn chưa phát sinh tiếp xúc trên thực chất với Bàn Hi. Cho dù đã ngã xuống, Bàn Hi vẫn có lực lượng thần thông đáng sợ, Cơ Hạo uổng cho có một thân dị bảo, lại vẫn không có cách nào làm gì Bàn Hi.  Mấy vạn đòn đánh trượt, Cơ Hạo kinh hãi trừng to mắt, thân thể Bàn Hi đột nhiên nhoáng lên một cái, chợt đến trước mặt Cơ Hạo. Hai tay nàng nhẹ nhàng vung, một trọng lực tràng cực kỳ đáng sợ gào thét rơi ở trên người Cơ Hạo.  Mặt ngoài thân thể Cơ Hạo khẽ lóe một đạo u quang, trọng lực tràng bao phủ phạm vi mấy trăm trượng đột ngột rơi xuống trong đội ngũ chiến sĩ dị tộc phía sauDa Ma Sát. Mấy trăm chiến sĩ Già tộc không kịp trở tay, bị trọng lực tràng đáng sợ ép tới từ trên cao rơi xuống ngay tại chỗ, giống như vẫn thạch nện nặng trịch trên mặt đất. Vô số luồng lực lượng vô hình giống như quái mãng vặn vẹo, giáp trụ trên thân các chiến sĩ Già tộc kia hát ra tiếng vỡ vụn chói tai, mắt thấy giáp trụ thật dày bị mạnh mẽ vặn vẹo thành một đống sắt vụn.  Da Ma Sát còn chưa kịp ngăn Bàn Hi, Bàn Hi mắt thấy công kích của mình tựa như một lần nữa không có bất cứ tác dụng nào lại tăng thêm lực lượng.  Nàng phóng ra lực tràng vặn vẹo bỗng tăng vọt uy lực gấp trăm lần, mấy trăm chiến sĩ Già tộc bị lực tràng áp chế rú thảm một tiếng, thân thể cao lớn khôi ngô bị mạnh mẽ vặn thành một quả cầu thịt. Áo giáp vỡ vụn, cốt nhục vỡ vụn, các chiến sĩ Già tộc tinh nhuệ kia giống như quả mọng bị vắt cạn nước, mỗi một giọt hơi nước trong cơ thể đều bị vắt đến mức sạch sẽ.  “Bàn Hi!” Da Ma Sát hổn hển rít gào: “Bắt sống Cơ Hạo, không được ngộ thương người của ta!”  Trong con ngươi của Bàn Hi lóe ra u quang, bắt sống Cơ Hạo? Nàng không phải đang làm như vậy sao? Ngộ thương? Vì sao có thể ngộ thương chứ? Đã mất đi ý thức, nàng căn bản không thể tự hỏi vấn đề phức tạp như thế của Da Ma Sát, đơn giản nàng dang hai tay, hung hăng hướng Cơ Hạo vây tới.  ‘Rắc’ một tiếng, hai cánh tay của Bàn Hi từ trên người một lão nhân Ngu tộc thò ra, hai cánh tay non mịn hướng phía trong hợp lại, lão nhân Ngu tộc này rên cũng chưa rên được một tiếng đã bị ghì thành hai đoạn.  Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái lui lại mấy bước, Cửu Dương Qua giơ chéo lên, bất đắc dĩ nhìn Bàn Hi.  Bàn Hi nhíu nhíu mày, rất khó hiểu nhìn Cơ Hạo thoải mái thoát thân, một lần nữa hướng Cơ Hạo lao tới. Nàng rất cố gắng vung nắm tay, nhanh như tia chớp hướng Cơ Hạo đánh ra mấy chục vạn quyền. Muốn bắt sống Cơ Hạo, cho nên không thể đánh chỗ yếu hại, Bàn Hi rất nghiêm túc đánh từng quyền một về phía tứ chi của Cơ Hạo.  Mặt ngoài thân thể Cơ Hạo u quang di động, Bàn Hi ở trong nháy mắt đánh ra mấy chục vạn quyền như một cơn lốc hủy diệt tất cả thổi quét đội ngũ của Da Ma Sát. Mấy chục vạn chiến sĩ Già tộc cùng cất tiếng rú thảm, vô số trọng quyền rơi ở trên thân bọn hắn, đập bọn hắn áo giáp vỡ vụn, thân thể vặn vẹo, một đám bị thương nặng ngã vật xuống đất rú thảm run rẩy.  Càng có mấy ngàn tên xui xẻo trực tiếp bị nắm đấm của Bàn Hi trúng đầu, ngay cả đầu lẫn nón đồng thời nổ tung.