[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 689 : Ác chiến
Ngày đăng: 02:21 22/08/19
Hà Bá hiên ngang lẫm liệt chắn trước mặt Cơ Hạo.
Cơ Hạo trào phúng nhìn Hà Bá, xoay người hướng Da Ma Sát lớn tiếng quát: “Da Ma Sát, Đế Thích Sát và Cộng Công thị đánh cược là cái gì?”
Da Ma Sát cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát trả lời: “Trong ba tháng, nếu toàn bộ chiến sĩ nhân tộc các ngươi bị chúng ta giết chóc hết, Cộng Công thị tự mình ra tay, diệt cả tộc Nghiêu Bá Cơ Hạo ngươi, tuyệt tông tộc ngươi hiến tế, diệt dòng dõi huyết mạch ngươi.”
Cơ Hạo liên tục cười lạnh ‘Ha ha’, lại xoay người nhìn chằm chằm Hà Bá không dời mắt.
Hà Bá hừ lạnh một tiếng, quanh thân bốc lên hàn khí, vô số bọt nước tinh tế ở dưới chân hắn cấp tốc dâng trào nhảy múa: “Ngươi nhìn ta sao? Thằng nhãi vô tri, cần biết, ván cược của bọn họ, chính là ở trong ba tháng giết sạch nhân tộc, chủ ta mới sẽ thực hiện đánh cuộc.”
Cơ Hạo mặt không biểu cảm nhìn Hà Bá, hỏi từng chữ một: “Không sai, trong ba tháng giết sạch nhân tộc… Loại trò chơi văn tự này có ý tứ sao? Cộng Công Vô Ưu, còn có Hà Bá ngươi, các ngươi là nhân tộc phải không?”
Cộng Công Vô Ưu lui về phía sau hai bước, một đám chiến sĩ tộc duệ thủy thần tràn lên, đem hắn gắt gao bao bọc.
Hà Bá khẽ hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Không biết ngươi đang nói cái gì.”
Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm đứng ở xa xa cười ha ha nhìn động tĩnh bên này nhìn nhau một cái, ánh mắt hai người lóe lên một phen, tựa như đều ở trên mặt đối phương phát hiện cái gì, mặt không biểu cảm quay đầu, đều nhìn về phía chỗ khác nhau.
Cơ Hạo buông ra thần thức, hoàn toàn đem vẻ mặt Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm thấy vào trong mắt, trong lòng hắn nhất thời chợt lạnh.
Ha ha, ha ha, ha ha, hắn ở trong lòng liên tục cười lạnh. Khó trách Cộng Công Vô Ưu, Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm bọn cành vàng lá ngọc đều dám nghênh ngang tham gia lần đánh cược sinh tử này, thậm chí ban đầu lần đánh cược này căn bản không có chút quan hệ nào với Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm, dị tộc bên kia cũng không đề xuất muốn tinh nhuệ long tộc, phượng tộc tham gia, bọn họ lại chủ động chen chân vào.
Trong lòng bọn họ biết rõ, bọn họ căn bản không có bất cứ nguy hiểm nào.
Khó trách Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm sau khi tiến vào Bàn Hi thế giới, cũng chỉ cố tụ tập nhân thủ xâm lược Bàn Hi thánh địa, nhưng bọn họ và dị tộc thật đúng là chưa từng giao thủ hẳn hoi. Cũng không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, lại đạt thành ăn ý với dị tộc.
“Ác quỷ dị tộc sắp công thành, còn nguyện ý tuân theo hiệu lệnh liên minh bộ lạc ta, ở lại trong thành. Nếu chỉ là đến chiếm tiện nghi, kiếm lợi ích, mời rời khỏi thành trì. Đao thương không có mắt, trên chiến trường cái gì cũng có thể xảy ra.”
Thanh âm Cơ Hạo trở nên lạnh buốt, trong xương tủy lộ ra một luồng hàn khí làm người ta tâm tàn ý lạnh.
Man Man thật cẩn thận tới cạnh Cơ Hạo, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, rất nghiêm túc nói: “Man Man là tới theo Cơ Hạo cùng nhau đánh ác quỷ dị tộc, Man Man cũng không biết bọn họ và ác quỷ dị tộc lại cấu kết làm bậy!”
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Man Man rốt cuộc đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Cơ Hạo rất vui mừng vỗ vỗ đầu Man Man, nghiêm túc nói: “Ừm, Man Man là người trong nhà chúng ta. Một số người nào đó sao, ha ha!”
Cơ Hạo lại cười lạnh ‘ha ha’ một tiếng. Cộng Công Vô Ưu mặt không biểu cảm nhìn Cơ Hạo, cười một tiếng trào phúng. Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm không nói một lời, vẫn coi như sự tình gì cũng chưa từng xảy ra nhìn phương xa.
Sắc mặt đám người Tự Văn Mệnh, Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng cũng khó coi từng đợt. Bọn họ tức giận nhìn Cộng Công Vô Ưu, Tự Văn Mệnh lạnh lùng nói: “Vô Ưu thái tử, cho chúng ta một lời giải thích đi. Phán đoán của Cơ Hạo, hắn ‘đoán’, là thật. Hay là giả?”
Cộng Công Vô Ưu nhẹ nhàng bâng quơ vung tay áo, lạnh nhạt nói: “Không biết các ngươi đang nói gì. Sao? Hoài nghi chúng ta cấu kết với dị tộc? Quả thực hoang đường, muốn chụp tội danh cho ta, tìm tội danh đáng tin chút đi. Cộng Công thị ta, phải đến nỗi cấu kết bọn dị tộc đó sao?”
Công Tôn Nguyên vẻ mặt phức tạp nhìn Cộng Công Vô Ưu. Ở trước kia, bọn họ còn là minh hữu.
Cộng Công thần tộc đồng ý toàn lực ủng hộ Công Tôn Nguyên cạnh tranh vị trí Nhân Hoàng, mà Công Tôn Nguyên cho bọn hắn hồi báo chính là, để Cộng Công thị thay thế Chúc Dung thị, thành đại tế tửu của liên minh bộ lạc nhân tộc, nắm quyền to hiến tế, chưởng quản hệ thống Vu Điện.
Nếu là Cộng Công thị đúng như Cơ Hạo nói, bọn họ và dị tộc có một số sự ăn ý nào đó, như vậy Công Tôn Nguyên muốn dao sắc chặt đay rối, đoạn tuyệt tất cả quan hệ với bọn họ. Một người ngay cả con dân bản xứ vừa mới thu phục cũng không nỡ vứt bỏ, liều mình đoạn hậu cho bọn họ, sao có thể câu kết làm bậy với những kẻ hai lòng? Hậu nhân Hữu Hùng thị, không làm ra được loại chuyện này.
Trên đầu tường yên tĩnh quái dị một lúc, Tự Văn Mệnh đột nhiên móc ra một khối ấn tỳ, nhẹ nhàng quơ quơ ở trước mặt mọi người: “Vô Ưu thái tử, mang toàn bộ thuộc hạ của ngươi nghênh địch, nếu làm trái chút nào, coi là phản nghịch của nhân tộc mà xử trí. Tự Văn Mệnh ta, lấy danh Nhân Hoàng mệnh lệnh các ngươi nghênh chiến!”
Sắc mặt Cộng Công Vô Ưu, Hà Bá hỗn độn một phen. Bọn hắn giận dữ nhìn ấn tỳ trong tay Tự Văn Mệnh, Hà Bá lớn tiếng quát: “Nhân Hoàng Bí Ấn? Ngươi là thân phận đặc sứ của Nhân Hoàng? Khốn kiếp, lần này là ván cược công bằng, mọi người cùng nhau cạnh tranh quyền kế thừa Nhân Hoàng, ngươi, ngươi, ngươi sao có thể quản lý hành sử quyền lực Nhân Hoàng?”
Tự Văn Mệnh lạnh nhạt nói: “Đế Thuấn không muốn thấy toàn bộ tinh anh nhân tộc lộn xộn mất hết ở đây, cố ý ban cho ta bí ấn, khi nhân tộc ta tổn hại vượt qua bảy thành, do ta tiếp quản quyền lớn chỉ huy toàn bộ người còn lại. Nếu có ai không phục, sau cuộc chiến đi tìm Đế Thuấn nói chuyện. Giờ phút này, ta lệnh cho các ngươi, toàn bộ thuộc hạ của Cộng Công thần tộc, nghênh địch! Nếu không xuất chiến, các ngươi sẽ là phản nghịch của nhân tộc!”
Cộng Công Vô Ưu và Hà Bá sắc mặt dữ tợn nhìn Tự Văn Mệnh.
Xa xa, sắc mặt Ngao Lễ và Phượng Cầm Tâm cũng trở nên cực quái dị.
Cơ Hạo lui mấy bước, nhường ra một mảng lớn tường thành, tươi cười nói: “Mời, Vô Ưu thái tử, Hà Bá đại nhân, dẫn người nghênh chiến đi! Nếu các ngươi không chống đỡ được, chúng ta tự nhiên sẽ tới tiếp viện, tuyệt đối sẽ không cố ý hao tổn chiến lực của các ngươi.”
Cộng Công Vô Ưu há há mồm muốn nói chút gì đó, nhưng Hà Bá liếc ngang hắn một cái, khiến toàn bộ lời nói của hắn đều nghẹn trở về.
“Lời nói lạnh lùng tổn thương lòng người.” Hà Bá lạnh nhạt nói: “Nghiêu Bá đã nói như vậy, chúng ta còn có thể nói cái gì? Một khi đã như vậy, chiến, thì chiến thôi.”
Cười lạnh vài tiếng, Hà Bá âm lãnh dị thường nhìn chằm chằm Cơ Hạo một cái: “Nhớ lấy, nhớ lấy, Nghiêu Bá làm bẩn thanh danh Cộng Công thị ta như thế, chờ rời một phương thế giới này, nếu là Nghiêu Bá chưa chết, Cộng Công thị ta và Nghiêu Bá nhất định phải nói chuyện hẳn hoi.”
“Nhất định phải nói chuyện hẳn hoi.” Ở bên, Cộng Công Vô Ưu nói như vẹt cười lạnh vài tiếng.
Cơ Hạo không hé răng, mà theo đám người Tự Văn Mệnh cùng nhau lui đến trên tầng tường thành thứ hai.
Chiến sĩ Cộng Công thị như nước chảy tràn lên tường thành thứ nhất, rậm rạp đứng thành một hàng. So sánh với Chúc Dung Thiên Mệnh tổn binh hao tướng chật vật không chịu nổi, chiến sĩ dưới trướng Cộng Công Vô Ưu hầu như không có sự hao tổn gì rõ ràng.
Vừa ở trên tường thành bày thành trận hình, phía dưới đã truyền đến tiếng kim loại va chạm bén nhọn, đại quân con rối của dị tộc đến rồi.