[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 707 : Trận vây Bàn Hi
Ngày đăng: 02:21 22/08/19
Bàn Cổ là ai?
Hỗn độn thánh nhân trong truyền thuyết mở Bàn Cổ thế giới, thuỷ tổ long, phượng, nhân ba tộc, khởi nguyên ức vạn sinh linh Bàn Cổ thế giới.
Bàn Hi, là tồn tại ngang với Bàn Cổ?
Chẳng phải là nói, Bàn Hi chính là người mở thế giới này? Người sáng tạo vạn vật? Ngọn nguồn của tất cả thiên đạo áo nghĩa?
Đôi mắt Cộng Công Thị thần quang màu đen đại thịnh, từng tia hơi nước không ngừng từ trong cơ thể hắn chui ra, hắn lớn tiếng quát: “Nghiêu Bá chớ hoảng, mau lui sang một bên, xem bổn tọa thu thập lão này như thế nào.”
Thét dài một tiếng, Cộng Công Thị hóa thành một cột hơi nước màu đen từ bầu trời cuốn ngược xuống, vừa vặn chắn trước thân hai người Hoa Tư Liệt cùng Liệt Sơn Kháng hộc máu bay ngược. Hắn cẩn thận đánh giá đôi mắt dại ra của Bàn Hi một phen, ánh mắt vạn phần tham lam nhanh chóng đảo qua thân thể nhỏ nhắn của Bàn Hi, sau đó một chưởng hướng nắm đấm do Bàn Hi vung đến nghênh đón.
“Vẻn vẹn vật chết, dám kiêu ngạo? Nửa điểm thần thông pháp lực cũng không có, ngươi chỉ có man lực.”
Cộng Công Thị cất tiếng cười to, bàn tay hắn tối đen như mực, lại trong suốt như thủy tinh, trong bàn tay chồng chất hư ảnh vô số sóng biển ngưng tụ thành thần văn vặn vẹo cổ quái như ẩn như hiện. Hắn đánh ra một chưởng, lại cho người ta một loại cảm giác biển giận sóng trào sinh sôi không thôi.
Nắm đấm nho nhỏ của Bàn Hi hung hăng nện ở trên bàn tay của Cộng Công Thị.
Nụ cười của Cộng Công Thị chợt cứng ngắc, ‘ngươi chỉ có man lực’, man lực quả thực không thể chống lại thần thông pháp lực, nhưng cái đó cũng phải xem là man lực cấp bậc nào, tiêu chuẩn nào.
Cộng Công Thị chỉ cảm thấy, mình là một quả trứng gà vừa mới đẻ ra, yếu ớt, non mới, mà Bàn Hi là một người khổng lồ cao vạn trượng, vô cùng dã man bá đạo vung lên một ngọn núi, hung hăng nện ở trên vỏ trứng của mình!
Toàn thân hắn đều đang run rẩy, một loại tuyệt đại khủng bố tai ương ngập đầu ngay tại trước mắt làm Cộng Công Thị thiếu chút nữa bật khóc ra.
Thần tộc khác với nhân tộc, nhân tộc có thân thể, có linh hồn, thân thể sau khi sụp đổ, linh hồn có thể thoát ly thân thể tồn tại. Nếu cơ duyên xảo hợp, linh hồn còn có thể tiếp tục tu luyện, vẫn có thể có được đại thần thông, đại pháp lực.
Nếu là A Bảo, Thi đạo nhân luyện khí sĩ như vậy, bọn họ càng có thể ngưng tụ nguyên thần, chờ tu luyện đến cảnh giới cực cao, thân thể cái thứ này, thật ra đã là tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao, nguyên thần mới là căn bản đại đạo của bọn họ.
Nhưng thần tộc thì khác, bọn họ trời sinh thần hồn và thân thể hoàn toàn hợp nhất, thần hồn với thân thể nối liền như một, nếu thân thể bị người ta phá hủy, như vậy thần hồn cũng sẽ bị thương nặng. Lấy lực độ công kích của Bàn Hi, nàng hoàn toàn có thể một quyền đem Cộng Công Thị đập thành phấn, mà Cộng Công Thị một khi thân thể vỡ nát, như vậy thần hồn hắn cũng sẽ theo đó vỡ nát.
“Sao có thể như thế?” Cộng Công Thị bị dọa hồn vía lên mây. Bàn tay phải của hắn đã tiếp xúc cùng nắm đấm của Bàn Hi, bàn tay phải vỡ nát như bạo lực đập vật thủy tinh, thủy nguyên lực vô tận tan rã, hóa thành từng mảng lớn sóng biển gào thét hướng bốn phía khuếch tán đi.
Những thủy nguyên lực này cũng là thần lực của Cộng Công Thị, cũng là một phần tử thân thể hắn, càng là một phần tử thần hồn hắn. Bàn tay phải sụp đổ, Cộng Công Thị lập tức bị thương nặng. Hơn nữa nắm đấm của Bàn Hi còn đang tiếp tục đột tiến, thân thể Cộng Công Thị còn đang không ngừng hỏng.
Một đám khí đen hiện lên, thân thể Cộng Công Thị chủ động phân giải thành cả mảng lớn sương mù đen. Vô số giọt nước màu đen mang theo tiếng xé gió chói tai bắn loạn khắp trời, chật vật tránh được đòn nặng từ nắm đấm của Bàn Hi, sau khi bay ra xa xa trên trăm dặm những giọt nước màu đen đó chợt hướng bên trong hợp lại, Cộng Công Thị một lần nữa ở trong một mảng sương mù đen ngưng tụ ra thân hình.
Bàn tay phải sụp đổ đã chữa trị như lúc ban đầu. Cộng Công Thị sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên nguyên khí tổn hại không ít.
Hắn trầm mặt lấy ra một bình ngọc màu đen, đổ ra vài giọt chất lỏng dinh dính nuốt tiến trong miệng, từng luồng u quang màu đen từ trong cơ thể hắn không ngừng trào ra, khí tức có chút suy yếu của Cộng Công Thị liên tiếp tăng vọt, rất nhanh đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn tinh tiến không ít.
Bóng người nón cao đứng ở trên trời xem cuộc chiến cảm khái một tiếng từ đáy lòng: “Cộng Công Thị chơi lớn đây. Đây là Hồng Hoang Thủy Mẫu luyện chế cho Thuỷ tộc trong thiên hạ ‘Thủy Mẫu Thiên Tương’ nhỉ? Truyền thuyết sớm đã tuyệt tích, không ngờ được Cộng Công Thị lại còn có cất chứa.”
Thân thể Cộng Công Thị cứng đờ, cười khan vài tiếng không nói.
Hồng Hoang Thủy Mẫu, đó là nhân vật đại năng trong truyền thuyết, lãnh tụ tất cả Thuỷ tộc trong thiên địa thời đại hồng hoang, tồn tại đại năng thống lĩnh ức vạn thuỷ thần. Thủy Mẫu Thiên Tương nàng luyện chế có thể mở ra linh trí, ngưng tụ thần thể, phụ trợ tu luyện, giải độc phá tà, đối với Thuỷ tộc mà nói, Thủy Mẫu Thiên Tương là thần dược vạn năng, không có chuyện gì Thủy Mẫu Thiên Tương không làm được.
Hồng hoang phá diệt, Thủy Mẫu thần cung cũng chẳng biết đi đâu, Thủy Mẫu Thiên Tương nhất thời thành hàng hiếm.
Cộng Công Thị còn bí mật cất chứa một ít Thủy Mẫu Thiên Tương, đây là cơ mật của Cộng Công thần tộc, là một trong các con bài chưa lật áp đáy hòm của bọn họ. Nếu không phải hôm nay tổn hại thần hồn, bản thể bị Bàn Hi làm bị thương nặng, Cộng Công Thị như thế nào cũng không có khả năng để Thủy Mẫu Thiên Tương xuất hiện trước mặt người ta.
Bàn Hi lạnh lùng nhìn Cộng Công Thị, nàng quay đầu nhìn nhìn Cơ Hạo uể oải, Tự Văn Mệnh hộc ngụm máu lớn, cùng với Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng chật vật lui về phía sau, xuất phát từ bản năng, nàng kéo theo một mảng tàn ảnh hướng Cộng Công Thị đánh tới.
Cộng Công Thị khí tức cường đại nhất, cho nàng cảm giác uy hiếp cũng mạnh nhất, cho nên Bàn Hi lựa chọn tiếp tục đuổi giết Cộng Công Thị.
Cơ Hạo cười lên ‘ha ha’, lại phun ra một ngụm máu: “Sự tình đối nghịch, là như thế này phải không, Cộng Công Thị? Đây là Cộng Công Thị? Bàn Hi, đánh, đánh chết hắn. Than ôi!, đáng tiếc lão hầu tử nào đó không có mặt, nếu không cùng nhau đánh chết thì tốt.”
Trong thần hồn không gian, hư ảnh dần dần hiện lên: “Có chút cổ quái, Bàn Hi tinh huyết bị rút đi hơn chín thành. Tiểu tử tên Xi Vưu kia, hắn đã rút lấy chín thành tinh huyết của Bàn Hi. Hơn nữa… Hắn đã rời khỏi Bàn Hi thế giới. Về sau ngươi phải cẩn thận Xi Vưu, hắn sẽ trở nên rất khó giải quyết.”
Vẻ mặt Cơ Hạo chợt cứng.
Xi Vưu đã nuốt chín thành tinh huyết của Bàn Hi? Như vậy, chỉ có thể là Da Ma Đà hạ lệnh, để Bàn Hi chủ động giao ra tinh huyết bản thân, Xi Vưu mới có thể làm được chuyện này. Nhưng Xi Vưu sau khi nuốt tinh huyết của Bàn Hi, thế mà lại trực tiếp diệt sát Da Ma Đà.
“Giết người diệt khẩu sao, không để người ta biết hắn độc chiếm chín thành tinh huyết của Bàn Hi? Ha ha, sau lưng Xi Vưu là ai? Làm không tốt, sinh tử đổ chiến lần này, kết quả cuối cùng là thành toàn Xi Vưu, chúng ta đều bị người ta quay vòng vòng.” Cơ Hạo hận đến mức nghiến răng. Chín thành tinh huyết của Bàn Hi đó, nếu không phải Bàn Hi chủ động giao ra, ai có thể phá vỡ thân thể của nàng rút đi một chút khí tức tinh huyết nào của nàng?
Hư ảnh không lên tiếng nữa, lặng yên tiêu tán.
Bóng người nón cao đứng trên trời cao, cẩn thận quan sát nhìn chằm chằm Bàn Hi đuổi giết Cộng Công Thị khắp trời.
Qua hồi lâu, bóng người nón cao đột nhiên cười lên: “Quả nhiên mạnh mẽ tuyệt luân, nhưng, dù sao cũng là con rối mất đi trí tuệ. Cứng đối cứng với cô ta làm gì? Dùng trận pháp vây khốn cô ta là được! Không cần dùng những sát trận cùng có bất cứ trận pháp nào lực lượng thực tế… Ảo trận, dùng sương mù ảo trận trọng điệp hư không, chế thành mê cung hư không vây khốn cô ta, hữu dụng hơn bất cứ sát trận nào.”
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Cơ Hạo hung hăng vỗ đầu mình một cái, sao lại không nghĩ tới điểm ấy chứ?
Cả mảng lớn sương mù mờ nhạt bỗng dưng sinh ra, mấy trăm trận sư đến từ Vu Điện đồng thời ra tay, một tòa mê trận quy mô to lớn bỗng chợt thành lập lên, đem Cộng Công Thị và Bàn Hi đồng thời vây ở trong.