[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 732 : Hắc thị gặp lại
Ngày đăng: 02:21 22/08/19
Ở Tứ Hải Cung nghỉ ngơi một đêm, kiến thức rượu thành ao thịt như núi phiên bản long tộc một phen, ngày hôm sau Cơ Hạo với Tự Văn Mệnh thay hình đổi dạng, đi vào điểm đấu giá lớn nhất của Xích Phản tập.
Điện phủ to lớn trang trí đẹp đẽ, vô số dạ minh châu to bằng đầu người dựa theo phương vị tinh tú khắp trời được khảm ở trên trần nhà, châu quang như nước, chiếu đại điện sáng sủa.
Thời điểm Cơ Hạo cùng Tự Văn Mệnh quấn áo choàng, đeo mặt nạ đi vào, trong đại điện đã ngồi đầy người.
Một số người giống với bọn Cơ Hạo, mặt nạ che mặt, áo choàng bao trùm thân thể, thậm chí có người dùng vu pháp vặn vẹo ánh sáng bên người, càng phát ra sương mù mờ mờ bảo vệ toàn thân, sợ người ta nhận ra lai lịch bản thân.
Bọn họ cũng không ầm ĩ, tụm năm tụm ba ngồi ở góc đại điện, ánh mắt lạnh lẽo đánh giá động tĩnh xung quanh. Những người này, hiển nhiên đều là có ý đồ mà đến, đã sớm làm đủ mọi sự chuẩn bị.
Một số người thì chẳng hề để ý chào hỏi lẫn nhau, hi hi ha ha cười mắng lẫn nhau, đắc ý thổi phồng mình gần đây lại chiếm được lợi ích gì, bộ tộc nhà mình lại tăng thêm bao nhiêu nhân khẩu.
Những người này hoàn toàn là đến góp vui, sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với mục tiêu của Cơ Hạo cùng Tự Văn Mệnh.
Còn có một bộ phận số người thì ngồi xếp bằng ở trên đài cao quanh đại điện, nơi đó là ghế đặc biệt chuẩn bị cho khách quý. Hộ vệ tùy tùng bọn họ nhân thủ đông đúc, một đám ngồi chễm chệ ở trên ngai báu, ở cao nhìn xuống quan sát cả đại điện.
Cơ Hạo đặc biệt chú ý một số người, những người này thực lực cá nhân có lẽ không mạnh, nhưng thế lực sau lưng bọn họ mạnh mẽ, nếu là đụng phải ba năm kẻ tính tình công tử bột cạnh tranh cùng mình, vậy phí dụng ‘Thiên Nhãn’ kia cần khó mà nói được.
Nhanh chóng nhìn lướt qua Tự Văn Mệnh đứng bên người, Cơ Hạo cười ‘Hắc hắc’ vài tiếng.
May mắn kéo theo Tự Văn Mệnh làm trợ thủ. Sùng Bá Tự Hi cực kỳ lắm tiền, có Tự Văn Mệnh ra tay giúp, khả năng lấy được ‘Thiên Nhãn’ kia đã lớn thêm rất nhiều. Nhỡ đâu thật sự cạnh tranh không lại người ta, Tự Văn Mệnh cũng dẫn theo rất nhiều tinh nhuệ tới, sau này chặn đường đánh cướp cũng không thiếu nhân thủ đâu.
Tự Văn Mệnh nheo mắt hướng bốn phía quét một vòng, sau đó thấp giọng nói: “Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm, hai kẻ phiền toái đó sao lại tới nơi này? Vơ vét sạch sẽ lòng đất Bàn Hi thế giới rồi?”
Cơ Hạo theo ánh mắt Tự Văn Mệnh nhìn qua, liếc một cái liền thấy được Ngao Lễ cùng Phượng Cầm Tâm ngồi chung ở trên một đài cao.
Ngao Lễ vẻ mặt nịnh nọt ghé đến bên người Phượng Cầm Tâm, mặt đầy nét cười không biết đang nói gì. Nhìn nước dãi long lanh ở khóe miệng hắn, liền biết thằng cha này tất nhiên là đang ra sức nịnh, đang cực lực lấy lòng Phượng Cầm Tâm.
Mà Phượng Cầm Tâm thì lạnh lùng thản nhiên ngồi nơi đó, nhàm chán thưởng thức một dải băng đỏ tươi.
Một đầu dải băng buộc chín cái chuông ngọc to bằng ngón cái, dải băng khẽ động, chuông liền vang lên thanh thúy ‘Leng keng’, Cơ Hạo nghe xong tiếng chuông này, liền cảm thấy trước mắt mờ mịt từng đợt, như toàn bộ thiên địa đều đang vặn vẹo, xoay tròn.
Vội vàng quay đầu, Cơ Hạo trầm giọng nói: “Lần trước còn chưa thấy bên người nha đầu này có cái bảo bối đó?”
Tự Văn Mệnh khẽ thở dài một hơi, lạnh nhạt nói: “Một tháng trước, một vị trưởng lão Khoa Phụ tộc lấy đại thần thông, xé rách một khối đại lục của Bàn Hi thế giới, từ sâu trong địa phế tìm được một chỗ động thiên phúc địa trời sinh, chín cái chuông kia chính là một bộ ‘Cửu Âm Chấn Thiên Linh’ thiên địa sinh thành.”
Cơ Hạo kinh ngạc nói: “Vậy, nên thuộc về Khoa Phụ tộc chứ?”
Tự Văn Mệnh sờ sờ cằm, giọng khàn khàn nói: “Trưởng lão Khoa Phụ tộc bị một vị phượng tộc trưởng lão bên người Phượng Cầm Tâm đánh ngất, Cửu Âm Chấn Thiên Linh bị Phượng Cầm Tâm đoạt đi. Việc này ầm ĩ rất lớn, Đế Thuấn tốn rất nhiều sức, mới đem sự tình bình ổn được.”
Cười khan vài tiếng, Tự Văn Mệnh đè thấp thanh âm: “Khoa Phụ tộc vì chuyện này, thiếu chút nữa kéo người nước Long Bá minh tộc của bọn họ, toàn diện khai chiến với phượng tộc… Chuyện này truyền ra quá khó nghe, cho nên, hiện tại người biết việc này cũng chỉ lác đác như vậy.”
Cơ Hạo nhìn Phượng Cầm Tâm một cái thật sâu, khàn khàn nói: “Long tộc hào phú, phượng tộc nhiều bảo, biết là như vậy. Bọn họ vơ vét hết đất Bàn Hi thế giới, cũng không nên tới nơi này quấy rối chúng ta, giờ thì đau đầu rồi.”
Tự Văn Mệnh cũng rất đau đầu.
Nếu Ngao Lễ và Phượng Cầm Tâm cũng coi trọng Thiên Nhãn kia, như vậy hắn thật sự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Dùng tài lực cạnh tranh mà nói, cho dù là phụ thân Tự Hi Hữu Sùng bộ dốc hết toàn lực, cũng không có khả năng so được với tài lực của long tộc, phượng tộc. Viên Thiên Nhãn kia quan hệ đại kế lẻn vào Lương Chử của Cơ Hạo, quan hệ đại sự Cơ Hạo có thể cứu ra Đế Lạc Lãng, có thể thu phục một nhóm quý tộc dị tộc hay không.
Nếu thực bị Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm mua được viên Thiên Nhãn kia mà nói…
Tự Văn Mệnh chép miệng, theo bản năng nhìn nhìn Cơ Hạo —— tiểu tử này cũng không phải là người an phận gì, hắn sẽ không làm ra chuyện gì cổ quái chứ? Lấy biểu hiện của Cơ Hạo ở Bàn Hi thế giới, Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm chưa chắc đã chơi nổi hắn.
Hai người chọn một nơi yên tĩnh ngồi xuống, xuất phát từ bản năng, bọn họ tránh đài cao chỗ Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm, chọn nơi cách họ xa nhất để ngồi.
Phía sau rộn ràng nhốn nháo, còn có không ít người đi đến, đại điện đủ để chứa mấy vạn người rất nhanh đã ngồi đầy, trên mấy trăm cái đài cao ở bốn phía cũng ngồi đầy đại nhân vật của các phe vênh váo tự đắc, nhân tộc cũng có, dị tộc cũng có, càng có một số cự quái trong núi lâu ngày tụ tập trong đó, nhìn qua, trong đại điện quần ma loạn vũ, quả nhiên là một sự kiện lớn.
Đám người tụ tập không sai biệt lắm, cửa chính đại điện ầm ầm khép, trên vách tường sáng lên vô số phù văn, một tòa phòng ngự trận pháp cực lớn phong tỏa đại điện.
Một nam tử trung niên vẻ ngoài rất anh tuấn tiêu sái cười từ trong một cánh cửa đi ra, trên sàn chính giữa đại điện vang ‘Rắc rắc’ một trận, một cái sân khấu phạm vi cả trượng, dùng tinh kim đúc thành từ trong lòng đất dâng lên, thân hình nam tử trung niên nhoáng lên một cái liền tới trên sân khấu, cười hướng bốn phía cúi đầu hành một lễ thật sâu.
“Các vị đại nhân, lại là đại hội ba tháng một lần…”
Một câu còn chưa nói xong, một cái chân thú bị gặm một nửa liền từ trên một đài cao gào thét bay tới, hung hăng nện ở trên đầu nam tử trung niên.
“Bớt nói nhảm, bắt đầu đứng đắn. Ai rảnh để nghe ngươi lải nhải? Còn nói nhảm nữa, lôi xuống chém!”
Trên cái đài cao đó, một gã khổng lồ cao khoảng năm trượng, ở trán mọc một cái sừng duy nhất chỉ vào nam tử trung niên hung tợn rít gào một tiếng. Xung quanh vô số người cùng lên tiếng xôn xao, càng có người sợ thiên hạ không loạn dậm chân hoan hô.
Tự Văn Mệnh thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Tây Hoang Nhai Tí bộ, con trai độc nhất của trấn tộc thần thú Nhai Tí vương, hắn cũng đến vô giúp vui.”
Nam tử trung niên cười khổ một tiếng, bàn tay lập tức khẽ lật, hai tay kéo, một mảng ngân quang mỹ lệ như thác nước chảy trút xuống.
“Như các vị đại nhân mong muốn, hôm nay món hàng quý đầu tiên, ba vạn sáu ngàn viên Thái Bạch Kim Sa lấy đông phương Thái Bạch Kim Tinh tinh mang lực tẩy luyện mười hai vạn năm, tài liệu đúc kiếm đỉnh cấp, giá quy định một ức ngọc tệ, các vị đại nhân tuyệt đối đừng bỏ lỡ.”