[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 742 : Trấn nhỏ Lương Chử

Ngày đăng: 02:22 22/08/19

“Đại nhân tôn quý, xin tha thứ cho sự mạo phạm của chúng ta!”  Người của bốn đội tuần tra kinh sợ quỳ gối dưới đất, chiến sĩ Già tộc bị Cơ Hạo đánh bay lảo đảo chạy tới, cúi đầu sát đất ghé vào trước mặt Cơ Hạo liên tục dập đầu.  Chiến sĩ Già tộc này sợ tới mức gương mặt vặn vẹo, hắn thậm chí không dám điều động tinh huyết của mình chữa trị xương ngực bị Cơ Hạo đánh gãy.  Trên ngọn núi bay, mấy chiến sĩ Già tộc cũng vội vã mang theo đám đông thủ hạ nhảy xuống, quỳ gối trước mặt Cơ Hạo không dám nhúc nhích chút nào.  Một tộc nhân Nguyên Nguyệt nhất mạch đang tiến hành lưu lạc hoang dã khổ tu, bọn hắn thế mà lại mạo phạm tồn tại tôn quý như vậy, ở trong xã hội dị tộc giai cấp nghiêm ngặt, tôn ti cao thấp có thể xưng là tàn khốc, đây là tội chết đủ để liên lụy gia quyến của bọn hắn.  Cơ Hạo một lần nữa đội trùm đầu lên, đem nửa bên mặt che giấu đi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dùng một loại giọng khàn khàn mà lạnh như băng, không có bất cứ cảm tình gì quát lớn: “Cút!”  Ngọn núi bay dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi, Cơ Hạo thậm chí nghe được lò luyện động lực bên trong ngọn núi bay phát ra tiếng kêu chói tai vượt tải.  Bốn đội ngũ tuần tra cũng gần như chạy trối chết lao ra xung quanh. Cơ Hạo thậm chí thấy được nhiều nô binh nhân tộc thất kinh từ trên lưng vật cưỡi ngã xuống, rơi chật vật không chịu nổi lại còn giãy dụa nhảy lên, dứt khoát cầm lấy cái đuôi vật cưỡi, để vật cưỡi kéo bản thân chật vật đào tẩu.  Cơ Hạo mím mím môi, không nói gì lắc lắc đầu.  Một tu sĩ lưu lạc, là thân phận Cơ Hạo tổng hợp lại cân nhắc từ tình báo các phương diện, sau khi trải qua châm chước tỉ mỉ, an bài cho chính mình.  Tộc nhân Nguyên Nguyệt nhất mạch được lộc trời, bọn hắn trời sinh đã có thiên phú thần kỳ nắm giữ thiên địa linh khí, gần như không cần tu luyện khắc khổ cái gì. Tộc nhân Nguyên Nguyệt nhất mạch chỉ cần kiên nhẫn rèn giũa qua thời gian, huyết mạch bọn hắn, bản mạng pháp nhãn của bọn hắn, có thể làm bọn hắn có được lực lượng cường đại.  Nhưng thành cũng thiên phú, bại cũng thiên phú.  Năng lực thiên phú cường đại ngược lại thành gông xiềng đáng sợ nhất của Nguyên Nguyệt nhất mạch. Bởi vì thiên phú cường đại, tộc nhân Nguyên Nguyệt nhất mạch ở trong quá trình thực lực tăng lên xuôi gió xuôi nước, không có bất cứ sự khúc chiết hiểm trở nào, cho nên làm thực lực của bọn hắn khi tăng lên tới cực hạn thiên phú huyết mạch của bọn hắn mang tới cho bọn hắn, bọn hắn sẽ gặp phải ‘Thiên phú chướng ngại’ đáng sợ.  Như Già Lâu Nguyên Già, hắn thuận thuận lợi lợi tăng lên tới giai tầng cường đại gần với Vu Thần, nhưng hắn muốn thật sự bước vào dị tộc Nhật Nguyệt cảnh tương đương với Vu Thần cảnh, khó khăn hắn gặp phải ít nhất là gấp trên trăm lần dị tộc cùng giai của phân mạch khác.  Cho nên Nguyên Nguyệt nhất mạch liền có truyền thống tu luyện khác hẳn với dị tộc khác. Khi một cường giả đỉnh phong Nguyên Nguyệt nhất mạch đến thời điểm mốc cuối thực lực tăng lên, không thể dựa vào năng lực thiên phú tăng lực lượng lên nữa, bọn họ sẽ lựa chọn rời nhà bỏ đi, tiến vào trong nơi hoang dã, tiến hành lưu lạc hoang dã khổ tu dài lâu mà gian khổ.  Bọn họ cởi bỏ quần áo hoa mỹ, từ bỏ thức ăn ngon lành, vứt bỏ tất cả hưởng thụ xa xỉ, đem bản thân dung nhập Man hoang, dùng thiên nhiên tàn khốc nhất rèn luyện thân thể cùng linh hồn của mình. Cảm ngộ bổn nguyên ý chí của thiên địa, cố gắng khiến bản thân đột phá bình cảnh, có được lực lượng cường đại hơn nữa.  Toàn bộ dị tộc đều biết, tộc nhân Nguyên Nguyệt nhất mạch có tư cách tiến hành lưu lạc hoang dã khổ tu, tuyệt đối đều là cường giả đỉnh phong.  Mà tộc nhân Nguyên Nguyệt nhất mạch tiến hành lưu lạc hoang dã khổ tu, đầu óc mỗi người đều sẽ có vấn đề. Tra tấn thân thể cùng linh hồn, buồn bực do thời gian dài không thể đột phá, các loại tâm ma đến từ bên ngoài cùng trong lòng, sẽ làm những kẻ này trở nên điên điên khùng khùng không thể nói lý.  Trong lịch sử dị tộc, từng có một cường giả Nguyên Nguyệt nhất mạch gần kề bên bờ đột phá, nhưng ngưng lại mấy ngàn năm không tiến bộ, bởi vì một việc vặt cực kỳ nhỏ bé dưới cơn giận dữ liên tục tiêu diệt ba tòa thành trì của dị tộc, tử thương hỗn độn, tổn thất thảm trọng.  Cho nên cao tầng dị tộc nhất trí nói cho tộc nhân của mình —— vĩnh viễn đừng trêu vào một tộc nhân Nguyên Nguyệt nhất mạch đang tiến hành khổ tu hoang dã, thiên hạ không có chuyện bọn hắn không làm ra được.  Càng có một số quý tộc dị tộc cay nghiệt chanh chua nào đó sau lưng cười nhạo mạch tộc nhân Nguyên Nguyệt nhất khổ tu hoang dã, nói bọn họ quả thực chính là một đám sài cẩu điên cuồng.  “Tên tuổi chó điên quả nhiên dọa người, nhưng điều này giảm đi cho ta bao nhiêu phiền toái.” Cơ Hạo cười, chậm rãi tiếp tục tiến lên về phía trước.  Một ngày sau, theo một con đường cát đá bằng phẳng, Cơ Hạo đi tới một trấn nhỏ dị tộc phía tây nam Lương Chử thành.  Trấn nhỏ dựa núi tựa nước, sườn tây là một ngọn núi nhỏ tú lệ, trên sườn núi trồng đầy cây cảnh trân quý. Đóa hoa màu vàng, màu tím đang nở rộ, gió thổi qua biển hoa như lửa, hương hoa nồng đậm bao trùm toàn bộ trấn nhỏ.  Phía trước trấn nhỏ là một hồ nước hình trăng non, nước hồ màu lam đậm, có thể thấy được hồ nước cực sâu. Trên mặt hồ có lượng lớn cánh buồm trắng lui tới xuyên qua, trên bến tàu bên hồ, mấy nô lệ tinh quái đang vung quyển trục da thú, hô to gọi nhỏ ghi chép thu hoạch của thuyền đánh cá bên bờ.  Đứng ở trên một gò đất nhỏ ngoài trấn, Cơ Hạo nhìn hướng phía đông bắc.  Trấn nhỏ cách Lương Chử chỉ ba mươi mấy dặm, ngày thường cho dù là dân chúng bình thường, cũng có thể nhìn thấy tường thành cao ngất của Lương Chử thành. Nhưng hiện tại Lương Chử thành đã là một mảng phế tích, Cơ Hạo chỉ có thể nhìn thấy mười hai tòa thần tháp cao ngất trong mây đứng sừng sững ở trên đường chân trời.  Có gió từ hướng đông bắc thổi tới, trong tiếng gió mơ hồ truyền đến tiếng kêu khóc như sấm rền, đó là vô số khổ dịch đang hô khẩu hiệu, khí thế ngất trời tiến hành các công tác xây dựng lại Lương Chử thành.  Cơ Hạo khẽ hừ một tiếng, đi xuống khỏi gò đất nhỏ, bước chân cứng ngắc đi tới lối vào trấn nhỏ.  Mấy tên chiến sĩ Ám tộc khoác nhuyễn giáp đưa ngang trường mâu, chặn đường Cơ Hạo. Cơ Hạo nhấc trùm đầu lên, sau khi con mắt dựng thẳng ở mi tâm hơi khép mở, mấy tên chiến sĩ Ám tộc kinh sợ thu hồi binh khí, nhưng một thiếu niên Tu tộc thì mang theo một cái túi tiền đi lên đón.  Năm con mắt trên mặt thiếu niên Tu tộc khép mở bất định, mặt đầy nét cười hướng Cơ Hạo nói: “Đại nhân tôn kính, hoan nghênh tới lãnh địa Nguyệt Hồ tiểu trấn của Bà La Để đại nhân tôn quý. Dựa theo phát lệnh Bà La Để đại nhân chế định, bởi vì huyết mạch tôn quý của ngài, ngài cần giao nộp phí dụng một trăm ngọc tệ mới có thể đi vào.”  Khóe miệng Cơ Hạo giật giật, hắn nhìn về phía mấy nông phu nhân tộc quần áo tả tơi từ bên cạnh hắn đi qua.  Thiếu niên Tu tộc lập tức cười lên: “Cơ trí như ngài hẳn là rõ, đám nông dân bản xứ ti tiện kia, bọn hắn nào có tiền giao nộp thuế vào cửa chứ? Bà La Để đại nhân tôn quý nói, các lão gia quý tộc Ngu tộc, cần giao nộp một trăm ngọc tệ; các lão gia Già tộc, chỉ cần giao nộp mười ngọc tệ là được rồi; các lão gia Tu tộc… Ha ha, các lão gia Tu tộc đều có tiền, thuế vào cửa của bọn họ là năm trăm ngọc tệ đấy.”  Cơ Hạo dở khóc dở cười vì quy củ kỳ cục này. Bà La Để này chế định pháp lệnh, thuần túy là vì bắt chẹt vơ vét tài sản quý tộc dị tộc mà bố trí?  Tức giận ném xuống một khối ngọc đáng giá một trăm ngọc tệ, Cơ Hạo lạnh giọng hỏi: “Ta chỉ là tùy ý đi dạo, tới nơi này nghỉ ngơi một chút, thuận tiện hỏi thăm một ít tin tức.”  Dừng một chút, Cơ Hạo trầm giọng nói: “Ta muốn biết tình huống gần đây của Lương Chử thành, lãnh địa của Bà La Để đại nhân tôn quý, có thể thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé đó của ta không?”  Thiếu niên Tu tộc thu hồi miếng ngọc, cười đến mắt cũng nheo lại thành một đường.  “Đi Lục Tiến Ngư tửu quán, ngài muốn biết cái gì, nơi đó cũng có.”