[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 746 : Thống lĩnh trấn ngục
Ngày đăng: 02:22 22/08/19
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng lướt qua mặt sông, đầu thuyền huy hiệu một con mắt dựng thẳng to bằng bàn tay lóng lánh sáng, ngẫu nhiên một cơn sóng lớn lao lên, trên huy hiệu phun ra một mảng ánh sáng chói lóa, ngọn sóng bị đánh vỡ nát, vô số bọt nước bắn lên có thể cao tới mười mấy trượng.
Cơ Hạo đứng ở đầu thuyền, nheo mắt nhìn hòn đảo nhỏ giữa lòng sông ở mấy dặm phía trước.
Quanh hòn đảo nhỏ dày đặc đá ngầm, đá ngầm lởm chởm dựng đứng như răng cá mập, nước sông chảy xiết đánh vào trên đá ngầm, dưới mặt nước liền sinh ra vô số dòng xoáy, mạch nước ngầm. Sóng lớn vỗ vách đá dốc của hòn đảo nhỏ, thỉnh thoảng phát ra tiếng trầm đục như sấm.
Một cơn sóng vô hình đảo qua, Cơ Hạo cảm giác được lông tóc mình dựng thẳng lên từng sợi, trong không khí mơ hồ có thể thấy được tia lửa điện nhỏ bé lóe ra.
Một thiếu niên Ngu tộc khống chế con thuyền nhỏ lấy ra một khối lệnh bài, làn sóng vô hình đánh vào trên lệnh bài, lệnh bài phát ra một vầng sáng nhu hòa bao phủ cả con thuyền nhỏ, không khí phía trước phát ra một tiếng vang thanh thúy ‘Bốp’, thuyền nhỏ đánh vỡ một kết giới vô hình, ở dưới một lực lượng to lớn lôi kéo vòng qua từng chỗ lốc xoáy với đá ngầm, đi tới trên bến tàu duy nhất của hòn đảo nhỏ.
Nói là bến tàu, thực ra chỉ là một đài đá to khoảng một mẫu bên dưới vách núi cao trăm trượng.
Ven đài đá đục ra một cái bậc đá dốc rộng hơn trượng, vài tên chiến sĩ tinh quái mặc giáp da màu đen cầm trường mâu, bộ dạng quái dị ngồi xổm trên bậc đá, tò mò nhìn Cơ Hạo.
Trên đài đá, một nam tử Tu tộc tai to mặt lớn mang theo vài hộ vệ đi lên đón, cách rất xa, nam tử Tu tộc mập mạp đã gian nan hướng Cơ Hạo cúi đầu hành lễ: “Đại nhân tôn quý, Cáp Môn Đức hướng ngài biểu đạt kính ý cao thượng nhất… A, hôm nay thời tiết không tệ.”
Cơ Hạo đeo một cái mặt nạ đồng xanh tạo hình khoa trương, trên mặt nạ là một gương mặt ác quỷ dữ tợn vặn vẹo, nửa khuôn mặt ác quỷ như đang khóc, nửa khuôn mặt còn lại như đang cười.
Một luồng khí âm tà lạnh lẽo không ngừng từ trên mặt nạ phát ra, tiếng ‘Xẹt xẹt’ khe khẽ vang lên, nước đọng trên đài đá bị luồng khí âm tà này lao tới, rất nhanh đã đông lạnh thành băng sương màu trắng.
Băng sương theo mặt đất ẩm ướt hướng bốn phía lan tràn, rất nhanh đã phủ kín miếng băng mỏng manh trên bậc đá dốc kia. Mấy tên chiến sĩ tinh quái bị lạnh đến mức run rẩy, một đám kính sợ nhìn Cơ Hạo, ở ngay trên bậc đá hướng Cơ Hạo quỳ xuống bái lạy.
“Cáp Môn Đức!” Cơ Hạo kéo dài thanh âm, dùng loại giọng điệu tạo thế quý tộc Ngu tộc thích nhất hừ lạnh một tiếng. Thanh âm hắn vẫn băng lạnh với khàn khàn như cũ, lộ ra một hương vị lạnh lùng bất cận nhân tình: “Bà La Để, đã đánh tiếng với các ngươi chưa?”
Cáp Môn Đức vừa mới thẳng lưng lên lại một lần nữa gian nan cúi đầu xuống. Hắn kính cẩn nói: “Dạ, thư của Bà La Để đại chấp chính quan tôn quý, thống lĩnh của chúng ta đã nhân được. Ngài là khách quý của Bà La Để đại nhân, cống hiến sức lực cho ngài, đó là vinh hạnh của chúng ta!”
Cơ Hạo hài lòng gật gật đầu, xem ra ở dưới mình uy hiếp bạo lực, Bà La Để làm việc coi như đáng tin cậy.
Lạnh lùng hướng xung quanh đài đá nhìn một cái, Cơ Hạo thấy được trên nơi cập bến nhỏ hẹp còn đỗ một con thuyền nhỏ khác. Hắn không khỏi chỉ chỉ con thuyền nhỏ đó: “Ừm? Còn có người khác sao?”
Cáp Môn Đức cười ‘Hì hì’ vài tiếng, trên khuôn mặt mập mạp tràn đầy nụ cười quái dị: “Đại nhân tôn kính à, ở dưới ánh mắt cơ trí của ngài, bất cứ chuyện gì cũng không thể gạt được ngài. Ngài đương nhiên biết, mỗi người đều có bằng hữu, nhưng càng nhiều lại là kẻ địch. Mà những kẻ bị giam giữ vào chỗ của chúng ta, kẻ địch của bọn họ lại càng nhiều nữa.”
Cơ Hạo gật gật đầu, hắn lạnh lùng nói: “Hy vọng mục tiêu của hắn cùng mục tiêu của ta không có xung đột. Nếu không…”
Cáp Môn Đức một lần nữa gian nan cúi đầu xuống. Trong lời Cơ Hạo nói tràn ngập ý uy hiếp, hắn cũng không dám xen mồm lung tung.
Ra lệnh người hầu bên người Bà La Để ở lại trên bến tàu trông coi con thuyền nhỏ, Cơ Hạo theo phía sau Cáp Môn Đức, theo bậc đá dốc đi lên vách đá.
Trên đảo nhỏ không có một cái cây, mà là trồng đầy một loại bụi gai kịch độc. Dây leo bụi gai đen sì giống như con rắn quái dị leo lên kéo dài ở trên mặt đất. Vô số gai độc dài bằng ngón tay dưới ánh mặt trời phản xạ ra hàn quang lạnh như băng.
Bụi gai kịch độc rậm rạp bao trùm toàn bộ hòn đảo nhỏ, bụi gai to lớn nhất cao khoảng mười mấy trượng, dây leo cùng gai độc dây dưa lẫn nhau, khe hở trong đó ngay cả côn trùng nhỏ bé cũng khó xuyên qua.
Cáp Môn Đức lấy ra một khối lệnh bài màu đen, rung tay đánh ra một mảng hắc quang chiếu vào trên bụi gai phía trước. Theo tiếng vang ‘soạt soạt’, những dây leo bụi gai đen sì, thô to kia mấp máy như vật còn sống, nhanh chóng tránh ra một con đường rộng rãi.
“Đại nhân tôn quý, ngài nhất định phải cẩn thận. Tuy lấy lực lượng của ngài, tự nhiên sẽ không để ý đám bụi gai chết tiệt, nhưng dù sao cũng rất phiền toái.” Cáp Môn Đức quay đầu, rất ân cần nói: “Nọc độc của nó rất dơ bẩn, ngài thân phận cao quý, cũng không nên bị những thứ ti tiện đó đụng phải.”
Cơ Hạo cảnh giác nhìn những bụi gai màu đen đó một cái, không nói gì đi theo phía sau Cáp Môn Đức.
Theo con đường rẽ ngang rẽ dọc, ở trong bụi gai vòng vèo một khắc đồng hồ, Cơ Hạo rốt cuộc tới cửa chính của ngục giam. Cáp Môn Đức sau khi thấp giọng nói vài câu với trạm gác cửa, theo tiếng ầm ầm trầm thấp, cửa chính ngục giam chậm rãi mở ra.
Trên cánh cửa lớn bằng kim loại cao gần ba mươi trượng, rộng lại chỉ có khoảng ba trượng phun ra điện quang, cánh cửa kim loại dày cả trượng chậm rãi trượt vào trong tường vây. Phía sau cửa là một cái hành lang dài gần trăm trượng, vô số phù văn lóe lên trên vách tường hai bên hành lang đang lần lượt ảm đạm, sau đó một cánh cửa kim loại khác ở cuối thong thả mở ra.
Cơ Hạo theo bản năng liếm liếm môi, ngục giam này không hổ là nơi dị tộc dùng để giam giữ trọng phạm, phòng ngự quả nhiên nghiêm ngặt đến cực điểm.
Đi qua hành lang, ở cạnh một quảng trường chỉ rộng khoảng một mẫu, trong một ngôi lầu nhỏ ba tầng, Cơ Hạo gặp được thống lĩnh ngục giam này.
Trong căn phòng rộng rãi sáng ngời, bố trí hoa lệ, phía sau một cái bàn vuông bằng đồng xanh rộng, một đại hán Già tộc hình thể dị thường khôi ngô ngồi vững vàng ở nơi đó. Một cái ống đồng thô to từ nóc nhà buông xuống, đại hán bưng một cái chén rượu to bằng hai cái đầu của người thường, ‘róc rách’ từ trong ống đồng đón một chén rượu, ngửa đầu đem một chén rượu mạnh uống cạn.
Cơ Hạo đứng ở cửa phòng, Cáp Môn Đức không biết khi nào đã đi mất tăm mất tích. Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn đại hán Già tộc uống sảng khoái từ trên xuống dưới.
Liên tục uống ba chén lớn rượu mạnh, đại hán đem chén rượu nặng nề đặt lên trên bàn, nghiêng đầu đánh giá cao thấp Cơ Hạo: “Ngươi chính là người mà Bà La Để đại nhân nói? Ừm, ta mặc kệ ngươi là thân phận gì, lai lịch gì, đến chỗ của ta, thì phải theo quy củ của ta.”
Cười một tiếng quái dị, đại hán Già tộc vươn một ngón tay, chỉ chỉ hướng cái mũi của mình: “Ta là Xi Chiến, thống lĩnh trấn ngục của ngục giam này. Quy củ chỗ ta rất đơn giản, tất cả đều yết giá rõ rệt. Muốn mang đi bao nhiêu, thì để lại bấy nhiêu.”
Cơ Hạo khẽ gật đầu: “Quy củ hay, ta thích.”