[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 862 : Thiên ma bổn tướng

Ngày đăng: 02:24 22/08/19

Thiên ma đáng sợ ở chỗ vô hình vô tích.  Không biết đến từ đâu, không biết đi nơi nào, như gió mà đến, như gió mà đi, tùy tâm mà lên, tùy niệm mà tới, không thể phòng bị, không cách nào phòng bị; tâm linh ít có khe hở, liền lập tức tìm khe mà vào, xộc thẳng nguyên thần, làm đạo cơ bị thương nặng.  Tường cao sân lớn, nó không bị ngăn trở; thành trì vững chắc, coi là đất bằng; đại trận vạn tầng, giống như đất trống; vô số cấm chế, như hư ảo.  Một điểm lợi hại nhất của thiên ma, là ở nó tùy tâm dựng lên, tùy niệm mà tới, cho dù ngươi dùng vô số tầng tường thành, vô số tầng đại trận, vô số tầng cấm chế đem bản thân bảo vệ nhiều lớp, một suy nghĩ vô ý, ma đầu đã đến trong cơ thể, nguyên thần đã bị thương.  Những tường thành, đại trận, cấm chế kia, ở trước mặt thiên ma như không có tác dụng, nhiều thời điểm căn bản không tạo ra được bất cứ tác dụng phòng ngự nào.  Trừ kỳ trân dị bảo cực hiếm thấy chuyên môn ứng đối thiên ma, các bảo vật khác mặc cho ngươi có vô thượng uy năng lật sông nghiêng biển, di tinh hoán nguyệt, phá vỡ hồng hoang, tái diễn hỗn độn, uy lực lớn tới đâu nữa cũng không có bất cứ tác dụng nào đối với thiên ma.  Trong đầu Cơ Hạo hiện lên miêu tả đối với thiên ma của đạo tạng kiếp trước, ở trong một đoạn thời gian rất dài, bọn thiên ma đến vô ảnh đi vô tung quả thực là thứ toàn bộ người tu luyện sợ hãi nhất, không biết có bao nhiêu đại năng bởi vì thiên ma mà đạo cơ sụp đổ, đạo tan người chết.  Cho nên ở trong đạo tạng chuyên môn ghi lại bí pháp thần thông như thế nào ứng phó thiên ma, càng ghi lại nhiều bí pháp rèn pháp khí kỳ diệu đối với thiên ma có hiệu quả khắc chế; nhưng kiếp trước thời đại mạt pháp, Cơ Hạo muốn tìm khối tài liệu đủ tư cách cũng không thấy, các bí pháp rèn đó hắn chỉ ghi tạc trong lòng, lại chưa bao giờ rèn một món nào.  Lúc này thấy, lấy thủ đoạn thần thông của A Bảo và Quy Linh, bọn họ thế mà lại không có biện pháp đối với bàn tay trắng nõn của thiên ma, A Bảo chỉ có thể cứng rắn chống đỡ thiên ma công kích, chật vật như thế… Cơ Hạo không khỏi liên tưởng, không lẽ đây là lần đầu tiên A Bảo và Quy Linh gặp thiên ma sao?  Bàn Giả thái dương lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo. Đứng ở xa xa nhìn như một quả cầu lửa khoảng một trượng, thể tích tựa như cũng không quá lớn, nhưng chỉ cần tới gần Cơ Hạo vài bước, càng tới gần hắn lại càng phát giác một quả cầu lửa đó thể tích khổng lồ vô cùng.  Hư không quanh thân thể Cơ Hạo đã xảy ra hiệu quả trọng điệp khảm bộ kỳ dị, chỗ một trượng bên người hắn, thực ra đã biến thành một vùng hư không rộng lớn mấy chục vạn dặm. Bàn Giả thái dương uy lực áp súc đến mức tận cùng lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo. Vạn trượng kim quang chiếu rọi hư không, giống như nước chảy, không có khe hở lấp đầy toàn bộ thần điện.  Khắp thần điện đều là ánh vàng chói mắt, sau đó là thái dương tinh hỏa mát lạnh như nước hừng hực thiêu đốt, lấp đầy mỗi một khe hở nhỏ bé trong thần điện, không để lại bất cứ chỗ trống nào.  Thái dương chi lực, thuần dương chí cương, trời sinh tự mang lực lượng bài trừ tất cả tai hoạ, đối với thiên ma có lực khắc chế rất mạnh.  Cơ Hạo dùng thái dương tinh hỏa lấp đầy toàn bộ thần điện, chợt nghe từng tiếng rú thảm thê lương mà u oán truyền đến, các tuyệt sắc mỹ nhân xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành kia, mỗi người cứng ngắc ở giữa không trung không thể động đậy.  Sau đó làn da các nàng bắt đầu sụp đổ, vỡ nát từng khối một, máu thịt phía dưới làn da bắt đầu mục nát, thành tro, không bao lâu hồng nhan hóa thành bạch cốt, mười mấy khung xương trắng bệch lơ lửng giữa không trung, các nàng cầm trong tay ngọc tỳ bà bảy màu sắc dâng trào, nhếch miệng phát ra tiếng cười quỷ dị ‘Khặc khặc’.  Chăm chú nhìn lại, chỗ những bộ xương đó, cùng vị trí các mỹ nhân vừa rồi, luôn sai lệch với nhau mười mấy trượng!  A Bảo nén giận quát khẽ: “Hảo thủ đoạn, hảo thần thông, thế mà có thể che đậy một đôi pháp nhãn này của ta, khiến thần thức của ta cũng bị che đậy, ngay cả bản thể chân thân của các ngươi ở nơi nào cũng chưa làm rõ, khó trách bảo tháp này của ta không giam cầm được các ngươi.”  Cơ Hạo kết một cái pháp ấn, nhẹ nhàng quát một tiếng.  Tiếng quát của hắn như một tiếng sét vang lên ở bên tai A Bảo và Quy Linh, hai người thấp thỏm bực bội thân thể chợt khẽ run rẩy, như một thùng nước đá từ đỉnh đầu giội xuống, thân thể hai người lạnh lẽo một phen, tâm cảnh chợt nhẹ bẫng.  Trong mắt Quy Linh lóe ra thần quang màu đen, nàng hướng xung quanh nhìn một cái, lớn tiếng cười nói: “Sư huynh, ngươi lại nghĩ sai rồi, chỉ những bộ xương trắng đó, cũng không phải bản thể của họ. Tất cả đều là vô căn cứ, chúng ta đều bị đôi mắt của mình che đậy rồi.”  A Bảo ngẩn ngơ, cơ thịt trên mặt hung hăng co giật, da mặt đỏ lên từng đợt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật sự không mặt mũi nào gặp sư tôn nữa, thật sự không còn mặt mũi gặp sư tôn nữa. Đây là loại yêu ma nào, sao có ảo thuật lợi hại như vậy?”  Mười mấy bộ xương trắng cười ‘Khặc khặc’, trong hốc mắt các nàng dâng lên quỷ hỏa, hai hàng huyết lệ chảy xuống, theo cái cằm bén nhọn nhỏ từng giọt xuống mặt đất. Các nàng đồng thời giơ lên ngọc tỳ bà trong tay vung lên không trung, nhất thời ngọc tỳ bà hóa thành các sợi roi xương dày đặc gai ngược, nhẹ nhàng vung lên không ngừng phát ra tiếng vang lớn ‘Bốp bốp’, cả mảng lớn quỷ hỏa màu xanh lục không ngừng từ trên cái roi dài phun ra.  Trong nháy mắt, mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành biến thành ác quỷ lởm chởm, các nàng ở trong thái dương tinh hỏa vờn quanh bay múa trên không, không ngừng phát ra tiếng cười quái dị thê lương câu hồn người.  Cơ Hạo không nhìn các mỹ nhân kia biến thành ác quỷ nữa. Hắn xoay người, hướng một góc của thần điện nhìn tới.  “Các hạ, có thể hiện ra chân thân để ta hảo hảo thưởng thức một chút không?”  Thái dương tinh hỏa lấp đầy toàn bộ thần điện, bất cứ năng lượng nào khác thường đều sẽ dẫn tới thái dương tinh hỏa bắn ngược kịch liệt nhất, Cơ Hạo cảm nhận được trong góc kia của đại điện, có một tồn tại không tầm thường.  Một thanh âm réo rắt du dương lặng lẽ vang lên, thanh âm trong veo như thiếu nữ mười sáu, lại trong trẻo như thanh niên tuấn nam, nhưng cẩn thận nghe, ngươi tựa như lại có thể từ trong thanh âm đó nghe ra nam nữ trung niên khoan hậu, cùng với nam nữ tuổi già tang thương.  Chỉ riêng thanh âm này đã khiến trong lòng người ta ngứa ngáy cực kỳ khó chịu, ngươi có thể từ trong giọng nói nghe được rất nhiều nguyên tố.  Từ tiếng khóc nỉ non đầu tiên của trẻ con chào đời, ngươi có thể nghe thấy đứa bé đó trăm năm sau chết già, ở trong phần mộ bất an khóc lóc.  Khuôn mặt Cơ Hạo run rẩy một phen, thanh âm kẻ này có thể xưng là vô thượng ma âm, người đạo hạnh hơi nông cạn một chút nghe được thanh âm đó nguyên thần đều sẽ bị thương.  “Thật ghê gớm, thế mà nghĩ ra loại diệu pháp này phá thần thông của ta.”  Một mảng ánh sáng màu chất chứa toàn bộ sắc thái kỳ dị giống như pháo hoa từ trong góc đại điện phun ra. Trong ánh sáng vô biên, một bóng người yểu điệu dần dần hiện lên. Thân hình hắn kiêm có dương cương cường tráng của nam tử, lại chất chứa yểu điệu ôn nhu của nữ nhân, làn da có chứa sức sống mới mẻ chỉ trẻ con có, trong ánh mắt lại tràn ngập cơ trí cùng tang thương chỉ người già có.  Khuôn mặt hắn che một tầng ánh sáng màu mờ mờ, dưới ánh sáng khuôn mặt hắn thay đổi trong nháy mắt, vô số gương mặt khác nhau cấp tốc biến hóa, dần dần thế mà lại ngưng tụ thành một gương mặt kỳ dị, tràn ngập sức quyến rũ, lại nói không ra được cụ thể là bộ dáng gì.  Vô số đóa hoa cổ quái, Bàn Cổ thế giới chưa bao giờ gặp hiện lên ở trong ánh sáng màu sắc, dần dần vây quanh hắn nhẹ nhàng bay, đem hắn phụ trợ mỹ lệ như một cảnh trong mơ.  Càng có kỳ hương thoang thoảng bỗng sinh ra, mùi hương thoang thoảng tràn ngập toàn bộ đại điện.  “Đây là một thế giới vạn phần tốt đẹp.” Người nọ nhìn Cơ Hạo, thản nhiên nói: “Nhiều sinh linh như vậy, con mồi tươi mới ngon miệng cỡ nào. Tộc nhân của ta, đều đã chờ không chịu nổi nữa rồi.”  Nheo mắt, kẻ này từ từ cảm khái nói: “Ở trong hỗn độn khôn cùng tìm tòi vô số năm, rốt cuộc lại gặp được thế giới sinh cơ bừng bừng như thế, đây là may mắn của chúng ta… Lại là bất hạnh của các ngươi.”