[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 879 : Song cường đại chiến

Ngày đăng: 02:24 22/08/19

Ý niệm cuồn cuộn như thủy ngân hội tụ mà thành sóng lớn, rợp trời rợp đất trào tới, dùng một loại khí thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi đánh về phía Cơ Hạo và Vũ Dư đạo nhân. Ý niệm vô hình vô tích bao lấy bọn họ, ăn mòn bọn họ, không ngừng hướng nguyên thần và thân thể bọn họ phát động công kích mãnh liệt.  Lại là loại hương vị cay đắng quen thuộc đó.  Mỗi một tế bào của thân thể đều đắng tới mức nhỏ ra mật đắng, trong nguyên thần lại bỗng dưng sinh ra ý niệm tuyệt vọng vạn niệm đều là số không, trống trơn, không hiểu sao muốn đưa ngang đao cứa cổ mình, chấm dứt cuộc đời bi thảm mà không có bất cứ hy vọng nào.  Một loại trống rỗng cùng tuyệt vọng mãnh liệt, làm Cơ Hạo cảm thấy mình như đứng cạnh một vực sâu không đáy, lực hút to lớn từ trong vực sâu không ngừng truyền đến, muốn bám trụ thân thể hắn đem hắn kéo vào trong khôn cùng tuyệt vọng và thống khổ.  Vô số thanh âm, có nam có nữ, có già có trẻ, bọn họ đều đang thấp giọng rên rỉ, hướng Cơ Hạo kể lại nỗi thống khổ cùng mất mát của bọn họ.  Mạn Đà La hoa to lớn chậm rãi xoay tròn, trên cánh hoa bán trong suốt mơ hồ có vô số gương mặt nhân loại như ẩn như hiện. Nhìn kỹ, ở trên Mạn Đà La hoa đại trận của Mộc đạo nhân diễn hóa, thế mà còn có một số gương mặt Ngu tộc, Già tộc cùng Tu tộc lóe lên.  “Chúng sinh đau khổ, bể khổ khôn cùng, chỉ có bần đạo từ bi là thuyền, bể khổ có thể vượt.”  Thanh âm Mộc đạo nhân từ bốn phương tám hướng truyền đến, hắn khẽ thở dài: “Vũ Dư đạo hữu, ngươi chỉ biết vung kiếm chém giết vạn vật, nào biết trong vạn vật bị ngươi chém giết, có bao nhiêu vô tội? Bao nhiêu bất hạnh? Bao nhiêu đau khổ? Ngươi, có tội nghiệp lớn!”  Nghe được thanh âm Mộc đạo nhân chỉ trích Vũ Dư đạo nhân, nhất thời trong lòng Cơ Hạo run lên, không hiểu sao cảm thấy mình như đã làm vô số việc ác, hai tay dính đầy máu tươi người vô tội, thật sự là kẻ tội ác tày trời không thể tha, hận không thể quỳ rạp xuống trước mặt Mộc đạo nhân xin lão hỗ trợ mình rửa sạch tội lỗ đầy người.  Vũ Dư đạo nhân cười ha ha, ngón tay búng lưỡi kiếm, một tiếng kiếm ngân thanh thúy phóng lên cao.  Tiếng kiếm ngân réo rắt bay cao đánh thức Cơ Hạo, hắn rùng mình, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái linh động, nguyên thần đạo chủng cũng hoạt bát không có bất cứ sự áy náy nào nữa. Hắn ngẩng đầu lên, hướng Mộc đạo nhân lớn tiếng quát: “Mộc đạo nhân, uổng ngươi tiền bối cao nhân, toàn đi làm những thủ đoạn âm hiểm lén lút không thể xuất hiện trước mặt người ta.”  Hít sâu một hơi, Cơ Hạo giơ lên Cửu Dương Qua lớn tiếng khiêu chiến: “Là nam nhân, đao thật thương thực chính diện chơi, đừng có giở trò ở sau lưng.”  Vũ Dư đạo nhân cất tiếng cười to, hắn cũng giơ lên bảo kiếm trong tay, lớn tiếng hướng Mộc đạo nhân khiêu khích: “Đồ nhi ngoan nói phải lắm. Mộc đạo nhân, bớt dùng hoa ngôn xảo ngữ loạn đạo tâm ta, loại thủ tai hoạ đoạn này có tác dụng gì?”  Trường kiếm phóng ra các tia kiếm quang trong suốt như nước, Vũ Dư đạo nhân cười lạnh nói: “Ngươi nói ta giết bao nhiêu sinh linh? Đạo gia sát sinh, giết đúng lý hợp tình, giết thiên kinh địa nghĩa, trong hồng hoang không có thiên lý, trường kiếm trong tay đạo gia, tu chỉnh thiên đạo, nâng đỡ pháp lý, tru ác dương thiện, cứu vớt vô số sinh linh!”  Nhuệ khí quanh thân Vũ Dư đạo nhân lao lên chín tầng trời, toàn thân hắn biến thành một thanh bảo kiếm bộc lộ sắc bén, phát ra kiếm quang khiến người ta không thể nào nhìn thẳng.  “Mộc đạo nhân, đạo gia dám nói, người chết ở trong tay đạo gia, mỗi kẻ đều có lý do đáng chết! Đạo gia hoành hành hồng hoang vô số năm, chưa bao giờ giết oan một người một súc vật nào… Lời này, đạo gia dám hướng thiên địa thề. Ngươi lão tặc đạo này, có thể có sự tự tin như đạo gia? Có đảm phách này của đạo gia?”  Nghe xong lời Vũ Dư đạo nhân nói, Cơ Hạo lớn tiếng hoan hô: “Sư tôn uy vũ! Mộc đạo nhân, đi ra tử chiến!”  Mộc đạo nhân không lên tiếng, Vũ Dư đạo nhân nói năng hào khí ngút trời, làm lão không còn lời nào để đối đáp. Lão muốn dùng ngôn ngữ phối hợp đại trận dao động đạo tâm Vũ Dư đạo nhân, kết quả ngược lại thiếu chút nữa bị khí cơ Vũ Dư đạo nhân cương mãnh cương liệt, đại công vô tư phá tâm cảnh của lão.  Đối mặt Cơ Hạo khiêu khích, Mộc đạo nhân rất muốn một cái đập chết hắn, nhưng Vũ Dư đạo nhân bảo vệ bên người Cơ Hạo, Cơ Hạo lại có Bàn Hi Thần Kính chí bảo bực này hộ thể, muốn đập chết Cơ Hạo, cũng không phải đơn giản như thế!  Hừ lạnh một tiếng, một trăm lẻ tám Mộc đạo nhân từ trong hư không hiện ra thân thể. Bọn họ không nói một lời vung cành cây trong tay, thân hình lóe ra đạp quỹ tích đại trận kỳ diệu, mang theo thiên địa chi uy vô biên hướng Vũ Dư đạo nhân đánh tới.  Toàn bộ khí tức của Mộc đạo nhân nối liền một thể, pháp lực bọn họ thông nhau linh động, thân ở trong đại trận, lực lượng bọn họ được suy diễn hoàn mỹ, đại trận phong tỏa thiên địa là đồ chơi trong lòng bàn tay bọn họ, mặc cho bọn họ tùy ý ra roi.  Mỗi một đòn đều như trời sụp đất nứt, mỗi một đòn đều có khí tức đại khủng bố thiên kiếp thiên phạt hủy diệt chúng sinh.  Vũ Dư đạo nhân thấy cái mình thích là thèm, chân đạp kiếm mang lao ra, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng cứa, chém, bổ, quét, động tác nhìn như dễ dàng, lại quấy kiếm khí tung hoành đầy trời, đánh cho cành cây trong tay bọn Mộc đạo nhân hào quang ảm đạm, vô số điểm sáng không ngừng rơi xuống.  Rất nhanh, một trăm lẻ tám Mộc đạo nhân vây quanh Vũ Dư đạo nhân nhiều vòng, một trăm lẻ tám cành cây, trong đó còn trộn lẫn cành cây năm màu được khảm thất bảo kia, tạo ra mây lành đầy trời nhìn như đập bừa về phía Vũ Dư đạo nhân.  Vũ Dư đạo nhân chỉ có một người hai cánh tay, chỉ có một thanh trường kiếm, tùy ý vung lại phòng thủ không lọt một giọt nước.  Mặc cho Mộc đạo nhân công kích mãnh liệt như thế nào, Vũ Dư đạo nhân cô đơn một mình đem toàn bộ công kích đều dễ dàng chắn ngoài thân thể một trượng. Chỉ từ tư thế Vũ Dư đạo nhân và Mộc đạo nhân giao thủ đến xem, thuật chiến đấu của Vũ Dư đạo nhân so với Mộc đạo nhân mạnh hơn đâu chỉ gấp đôi?  Cơ Hạo xem đến mức hoa mắt thần mê. Kiếm thế Vũ Dư đạo nhân nhìn như đơn giản, thực ra chất chứa đại đạo cơ hội, cùng với Mộc đạo nhân chiêu pháp nhìn như hỗn độn, thực ra biến ảo khó dò, tất cả cái đó đều hấp dẫn hắn thật sâu, làm toàn thân thể cùng linh hồn hắn đều đắm chìm trong vô cùng vô tận biến hóa huyền bí, kỹ xảo chiến đấu của bản thân hắn cũng theo đó nước lên thì thuyền lên.  Hai tuyệt đỉnh cao thủ ở trước mặt hắn suy diễn thuật chinh chiến sát phạt có thể xưng là đỉnh cấp của Bàn Cổ thế giới, lợi ích Cơ Hạo từ trong đó nhận được có thể nghĩ.  Đổi là mấy ngày trước, Cơ Hạo còn chưa thể thấy rõ động tác của hai người, không thể từ trong đó lấy ra hấp thu thứ gì hữu dụng, bởi vì bọn họ động tác quá nhanh, ý nghĩa sâu xa chiêu số chất chứa cũng quá thâm ảo.  Nhưng giờ phút này, linh hồn bổn nguyên lạc ấn của Cơ Hạo đã lớn mạnh hơn vô số lần, đã có thể so với A Bảo, Quy Linh, thậm chí so với họ còn vượt qua một chút, có thể so với hồng hoang sinh linh đỉnh cấp nhất, thị lực cùng sức lĩnh ngộ của hắn tự nhiên không thể đánh đồng với trước kia nữa.  Động tác của Vũ Dư đạo nhân và Mộc đạo nhân bị Cơ Hạo có nề nếp thấy rõ, không ngừng từ trong đó hấp thu tinh hoa, không ngừng bổ sung vào trong thuật sát phạt, kỹ xảo chinh chiến của bản thân hắn. Dần dần, bốn chiêu Khai Thiên, Ích Địa, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt của Cơ Hạo cũng dần dần trở nên mượt mà thuần thục, trở nên càng thêm nghiêm ngặt, cường đại đáng sợ.  Bỗng dưng Vũ Dư đạo nhân rống lớn một tiếng ‘Trúng’ !  Chợt nghe một tiếng rống giận, một vị Mộc đạo nhân bị một kiếm đâm xuyên ngực, hộc máu từ trong chiến đoàn thoát thân.  Cơ Hạo phát ra tiếng cười to. Vị Mộc đạo nhân đó quay phắt đầu nhìn Cơ Hạo một cái, suy nghĩ một phen, ngón tay búng ra, một trăm lẻ tám viên lưu ly bảo châu gào thét từ trong tay áo lão phun ra, mang theo từng đạo lôi âm đánh về phía Cơ Hạo.