[Dịch] Vu Thần Kỷ
Chương 892 : Lực tễ vạn địch
Ngày đăng: 02:24 22/08/19
Trên hiên Địa Kim Kiều, Cơ Hạo hung dữ quát.
Vạn mũi tên cùng bắn, giống như châu chấu từ bốn phương tám hướng đánh tới, không chỉ có bắn về phía Cơ Hạo, càng hướng Thanh Phục và tộc nhân Kim Ô bộ phía sau nàng bắn tới.
Lần này tộc nhân Cơ Hạo mang đến, trừ Thanh Phục, người khác đều là đệ đệ muội muội hắn, cùng với một đám tộc nhân chí thân của Cơ Hạ, Thanh Phục, xem như toàn bộ tộc nhân quan hệ thân mật nhất ở Kim Ô bộ với Cơ Hạo.
Các kẻ địch mai phục trong núi rừng, thế mà mặc kệ xanh đỏ đen trắng, đem đoàn người Cơ Hạo tính hết vào trong mục tiêu, điều này không hề nghi ngờ đã chạm vào vảy ngược của Cơ Hạo.
Một luồng ác khí xộc lên thiên linh, Bàn Hi Thần Kính lao ra ngoài cơ thể, thần kính phong cách cổ xưa dày nặng khẽ run lên, một đạo thần quang âm u xoay chuyển, đem Thiên Địa Kim Kiều bao phủ hết.
Hơn vạn mũi tên mang theo tiếng xé gió chói tai cắm ở trên thần quang Bàn Hi Thần Kính phát ra, toàn bộ mũi tên đồng thời biến mất, sau đó trong núi rừng truyền đến vô số tiếng kêu đau, tiếng giận mắng kinh sợ đan xen.
Phía dưới, dưới mười mấy đỉnh núi lớn nhỏ, trong rừng rậm rạp, mấy ngàn bóng người xông lên trời cao, chân đạp cuồng phong đứng giữa không trung. Bọn họ mặc áo lông vũ bó sát người chỉ Đông Hoang di nhân có, phía sau mơ hồ có phong ảnh màu xanh vờn quanh, trong có hư ảnh cánh đại bằng, kim điêu, tiên hạc, thanh tước… các thần cầm linh cầm không ngừng vỗ.
Thanh Phục khẽ nhíu hai hàng lông mày dài. Nàng khẽ quát: “Đông Di tộc nhân? Hạo, con sao lại trêu vào bọn hắn?”
Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn các Đông Di tiễn thủ thần thái có chút chật vật kia, lạnh lùng nói: “A mỗ, không phải con trêu vào bọn hắn, là bọn hắn luôn dây dưa không ngớt đối với con… Bọn hắn, thực đem con coi là quả hồng mềm dễ bắt nạt.”
Thanh Phục chậm rãi gật gật đầu, hai tay nàng buông xuống, trong ống tay áo từng tia bột phấn nhỏ bé không ngừng từ khe hở ngón tay nàng bay xuống. Những bột phấn đó hơi tiếp xúc không khí, liền lập tức hóa thành những làn khói vô hình vô sắc hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra.
Trong tứ hoang đại lục của Bàn Cổ thế giới, chỉ có Nam Hoang đại lục khí hậu nhiệt độ cao ẩm ướt, trong rừng rậm nguyên thủy nảy sinh nhiều loại độc trùng cổ quái, cho nên bản lĩnh trị bệnh cứu người của vu y Nam Hoang chỉ là bình thường, muốn nói đùa bỡn vu độc đòi mạng người ta, lại là tồn tại đỉnh cao nhất trong tứ hoang đại lục.
Thanh Phục kế thừa cổ độc vu thuật cao thâm khó lường của vu y Nam Hoang. Vu độc nàng sử dụng toàn bộ đến từ các loại độc trùng quý hiếm của Nam Hoang.
Đặc biệt Kim Ô bộ sau khi dựa vào Chúc Dung thần tộc, trở thành bộ tộc lệ thuộc trực tiếp Chúc Dung Đồng Cung, tài nguyên Chúc Dung thần tộc hướng Kim Ô bộ mở rộng cung ứng, Thanh Phục đạt được càng nhiều tài liệu đỉnh cấp độc trùng quý hiếm tinh luyện ra, tu vi vu lực của nàng chưa tăng tiến quá lớn, nhưng vu độc thuật của nàng lại đã đạt tới trình độ cực kỳ đáng sợ.
Mấy ngàn Đông Di tiễn thủ lơ lửng giữa không trung, một đám ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cơ Hạo.
Ánh mắt Cơ Hạo chuyển động, băng lạnh vô tình nhìn chăm chú bọn hắn. Nơi này cách Nghiêu Sơn lĩnh không bao xa, cao thủ cấp Vu Vương nếu chạy hết tốc độ, nhiều nhất nửa canh giờ có thể lao đến dưới thành Nghiêu Sơn.
Khoảng cách gần như vậy, nhiều tinh nhuệ Đông Di lén lút tụ tập ở đây như vậy, trong đó tất nhiên có quỷ quái.
Đông Di tiễn thủ lơ lửng trên không có hơn ba ngàn người, trong đó tồn tại cấp Vu Đế có gần trăm người, cao thủ cấp Vu Vương có gần ngàn người, hơn hai ngàn người còn lại tất cả đều là tồn tại Đại Vu đỉnh phong.
Trên thân bọn họ đều mặc áo lông vũ Đông Di đặc chế, cho nên tuy là thực lực cấp Đại Vu đỉnh phong, bọn họ vẫn có thể mượn dùng uy lực của áo lông vũ phi hành trên không.
Qua thời gian mấy hơi thở, lại có hơn bảy ngàn gần tám ngàn tiễn thủ Đông Di từ rừng rậm bên dưới bay lên trời. Các Đông Di tiễn thủ đó so với nhóm người đầu tiên thì yếu hơn không ít, hơn phân nửa đều là thực lực Đại Vu bình thường.
Bọn họ cũng mặc áo lông vũ, cũng phi hành trên không, chân đạp cuồng phong lơ lửng giữa không trung giằng co xa xa với Cơ Hạo.
Những Đông Di tiễn thủ cấp Đại Vu này, khí tức bọn họ hơi hỗn độn, trên thân một số người đều mang theo vết máu, rõ ràng vừa rồi Bàn Hi Thần Kính đem hơn vạn mũi tên bắn ngược trở về, hơn bảy ngàn Đại Vu này không thể tránh thoát mũi tên mình bắn ra, bị tên bắn ngược bắn bị thương.
“Các ngươi ở đây làm gì?” Cơ Hạo chắp tay sau lưng, Cửu Dương Vô Cấu Y phóng ra hào quang dữ dội, trừ gương mặt mơ hồ có thể thấy được, toàn bộ thân thể hắn chính là một mảng lửa, một quầng sáng, căn bản không thấy rõ hình thể hắn.
Nhiệt độ cao hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, đám tộc nhân Kim Ô bộ như Thanh Phục chỉ cảm thấy quanh thân ấm áp, nhưng các tiễn thủ Đông Di kia thì cảm giác mình như bị lửa thiêu đốt, áo lông vũ trên người không ngừng tản mát ra mùi khét thoang thoảng, càng có người bị nung đến mức làn da rạn nứt, chảy ra lượng lớn bọt nước.
Đây là uy lực Cửu Dương Vô Cấu Y tự mang, Cơ Hạo chỉ là hơi thúc dục thái dương cấm chế bên trong, đã có nhiệt độ cao thiêu người, uy lực thiêu đốt tuyệt đại bộ phận Đông Di tiễn thủ không chịu nổi.
Đầu trận tuyến Đông Di tiễn thủ bắt đầu dao động. Một lão nhân Đông Di tóc trắng xoá thân thể thẳng tắp lớn tiếng hô to: “Buông tay một phen, giết chết kẻ này! Có thể ở chỗ này đánh chết Nghiêu Bá, mỗi người đều có công lớn! Sau khi trở về, Nghệ Thần thái tử tất nhiên trọng thưởng!”
Lại là Nghệ Thần?
Vẻ mặt Cơ Hạo lạnh lùng. Nghệ Thần vô duyên vô cớ đưa hơn vạn nhân mã ẩn núp ở bên lãnh địa nhà mình làm gì?
Hắn lại sắp có âm mưu quỷ kế gì hay sao?
Còn quyến luyến không quên đối với thần cung trong tay Nghệ Thần?
Cơ Hạo vẻ mặt tối tăm nhìn về phía đám Đông Di tiễn thủ kia. Mặc kệ Nghệ Thần muốn làm gì, đã đến rồi, thì đừng nghĩ trở về được nữa.
Trong vu huyệt trong cơ thể, hơn ngàn điểm sáng màu vàng đang thong thả mà ổn định tăng cường, thái dương đạo chủng lơ lửng ở trong thần hồn không gian tỏa sáng rạng rỡ, pháp lực thuần dương khổng lồ bành trướng, như trăm con rồng bay lên ra ra vào vào ở trong đạo chủng.
Trên vạn Đông Di tiễn thủ đồng thời kéo trường cung trong tay. Một lần này, tất cả bọn họ đem mục tiêu tập trung Cơ Hạo.
Bọn họ chuẩn bị hơn vạn người liên thủ một đòn, dựa vào công kích mạnh nhất giết chết Cơ Hạo. Về phần Thanh Phục và các tộc nhân phía sau nàng, thì không được đặt ở trong mắt bọn họ.
Dây cung khẽ chấn động, khi hơn vạn mũi tên sắp bắn ra, Cơ Hạo rút ra Cửu Dương Đãng Ma Kiếm.
Chân đạp Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ, hai tay Cơ Hạo vung Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, chậm rãi thi triển ra thức thứ nhất kiếm pháp Vũ Dư đạo nhân truyền thụ.
Một kiếm bổ ngang hư không, một mảng ánh sáng u ám màu vàng lóe lên trên lưỡi kiếm, một đạo kiếm quang hình cung bay ra, vừa mới bay ra khỏi lưỡi kiếm, đã ở dưới nguyên thần khổng lồ của Cơ Hạo khống chế, kiếm quang tan rã hóa thành hơn vạn mảnh ánh sáng lạnh màu vàng to bằng ngón cái.
Nhiều tia sáng lạnh màu vàng kéo theo những đường cong uyển chuyển, tìm khe chui ngược, phá thẳng lỗ hổng trí mạng nhất trên người Đông Di tiễn thủ.
Kiếm pháp Vũ Dư đạo nhân truyền thụ xuyên thấu hư không, nghịch chuyển thời gian. Lúc một kiếm này phát ra, kiếm quang đã đuổi theo năm tháng trôi qua. Một kiếm nhanh đến mức không thể hình dung, một kiếm nhanh tới mức thời gian cũng không kịp chạy trốn.
Từ lão nhân tóc trắng xoá kia bắt đầu, hơn vạn Đông Di tiễn thủ đều là mi tâm phun ra một dòng máu tươi, linh hồn bọn họ trực tiếp bị thái dương tinh hỏa đốt thành tro, hơn vạn người thân thể run rẩy, vô luận Vu Đế, Vu Vương, Đại Vu, tất cả đều rơi xuống như mưa vào trong rừng rậm.
Lúc này, vu độc Thanh Phục phát ra còn chưa phát huy bất cứ công hiệu gì, một kiếm của Cơ Hạo đã chém giết hơn vạn cường địch!