[Dịch] Vu Thần Kỷ

Chương 985 : Cạnh tranh cắn nuốt

Ngày đăng: 02:26 22/08/19

Tức Nhưỡng đúc bất hoại thánh thể, chủ tu đại địa nguyên lực vu pháp, lại là người khởi xướng thác mạch bí pháp trong Vu Điện bí điện, nội tình thân thể mạnh mẽ dị thường, một thân thần lực có thể so với cự long. Một bạt tai, ở dưới vô số ngọn núi xung quanh chủ động đưa tới đại địa nguyên lực ủng hộ, cái tát của Tự Văn Mệnh giống như một ngàn ngọn núi đồng thời đánh vào trên mặt Da Ma Thiên. Trên người Da Ma Thiên trào ra một đạo hào quang màu đen, một bộ giáp trụ trang trí cực kỳ cành hoa hồng hoa lệ phức tạp, toàn thân đen nhánh tinh xảo đẹp đẽ từ trong cơ thể hắn trào ra, nhanh chóng mặc ở trên người hắn. Một tấm giáp mặt màu đen điêu khắc vô số đài hoa hồng ‘Xẹt’ một tiếng từ trong nón buông xuống, đem mặt Da Ma Thiên che rất kín kẽ. Cái tát của Tự Văn Mệnh vả ở trên giáp mặt, chợt nghe một tiếng vang lớn, thân thể Da Ma Thiên cấp tốc xoay tròn, kéo theo các cơn lốc hình cung mắt thường có thể thấy được, như con quay mang theo tiếng xé gió bén nhọn bay ra. Giáp mặt của hắn vỡ nát, mũ giáp vỡ nát, lực đánh khủng bố đem giáp trụ trên thân hắn chấn động tới mức vỡ vụn từng tấc một. Gò má Da Ma Thiên lõm xuống, nửa bên mặt bị tát nát bét, mấy chục cái răng long lanh loang loáng như thủy tinh từ trong mồm hắn phun ra, ‘Đinh đinh đang đang’ rơi đầy đất. “Đại nhân!” Mấy quý tộc Ngu tộc thất kinh bỗng dưng từ trong không khí lao ra, luống cuống tay chân ôm Da Ma Thiên bị đánh cho tối tăm mặt mũi. Da Ma Thiên gương mặt bị tát nát bét mơ mơ màng màng lắc đầu, miệng phá vỡ một cái lỗ lớn không ngừng phun ra nước miếng trộn lẫn máu tươi. “A, giết, giết hắn!” Da Ma Thiên hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm, gian nan giơ lên Ám Phệ kiếm hướng Tự Văn Mệnh chỉ chỉ. Hắn dùng sức lắc đầu, con mắt dựng thẳng ở mi tâm trong chốc lát mở ra, trong chốc lát khép lại, trong con mắt dựng thẳng một đạo thần quang thâm thúy màu đen như ẩn như hiện, vài lần muốn phun bắn ra, lại cuối cùng thu liễm ở trong con ngươi chưa thể bắn ra. Mấy tên quý tộc Ngu tộc nghiêm túc nhìn Tự Văn Mệnh một cái. Bọn họ đồng thời thét dài một tiếng, trong cơ thể lần lượt phun ra một đạo thần quang màu đen. Long lân nhuyễn giáp kiếm từ chỗ Cộng Công Thị che dấu thân phận ở trong hào quang màu đen cấp tốc tan rã, bị thần quang màu đen cắn nuốt hết, sau đó trên người bọn họ đều mặc vào giáp trụ màu đen tạo hình cực độ hoa mỹ. Làm quý tộc Ám Nhật nhất mạch, mấy kẻ cành vàng lá ngọc này cũng sẽ không cận thân tác chiến với Tự Văn Mệnh, bọn hắn lần lượt rút ra quyền trượng tinh tế mà tinh xảo, trang trí các loại hoa văn hoa lệ, hai tay vung quyền trượng niệm tụng chú ngữ. Tự Văn Mệnh sải bước hướng Da Ma Thiên lao đi, trong lòng hắn cũng tràn đầy kinh ngạc. Một bạt tai vừa rồi, hắn vốn muốn đánh nát đầu Da Ma Thiên, nhưng bộ giáp trụ kia trên người Da Ma Thiên lại rất khá, hơn chín thành lực lượng trong một đòn đó của Tự Văn Mệnh bị giáp trụ cắn nuốt tan rã, cuối cùng chỉ có không đến một thành lực đạo đánh vào trên mặt Da Ma Thiên. Da Ma Thiên chỉ bị thương nặng, nhưng chưa có nguy hiểm tính mạng, lấy cá tính cực độ đối địch dị tộc của Tự Văn Mệnh, hắn có thể nào cho phép Da Ma Thiên hiển nhiên lai lịch bất phàm tiếp tục sống sót? Càng không cần nói, Ám Phệ kiếm trong tay gã này đối với nhân tộc Vu Đế có uy hiếp lớn như vậy! Vừa mới lao đi vài bước, thân thể Tự Văn Mệnh đột nhiên ngừng lại. Một vòng xoáy màu đen đường kính mấy chục trượng lặng yên xuất hiện ở đỉnh đầu hắn, theo tiếng chú ngữ của mấy tên quý tộc Ngu tộc, vòng xoáy màu đen cấp tốc xoay tròn, từng tia u quang mắt thường có thể thấy được từ trong hố đen bay ra, quấn quanh ở trên người Tự Văn Mệnh, túm hắn muốn đem hắn kéo vào hố đen. Tự Văn Mệnh thét dài một tiếng, hai chân đứng vững vàng trên mặt đất. Đỉnh núi phụ cận lấy hàng vạn để tính nổ vang trầm thấp, đại địa nguyên lực khổng lồ không ngừng rót vào thân thể Tự Văn Mệnh, đem hắn cùng một dãy núi kia liên hệ với nhau, chặn lực cắn nuốt đáng sợ của hố đen. Da Ma Thiên cười một tiếng quái dị, vừa mới bị đánh cho tối tăm mặt mũi, hắn đã khôi phục vài phần tỉnh táo. Hắn vạn phần oán độc nhìn Tự Văn Mệnh một cái, hung hăng đem Ám Phệ kiếm hướng tới mười tám ngọn núi lơ lửng trên Bạch Long giang nhãn ném qua. “Các ngươi bọn phế vật vô năng, đem máu tươi cùng linh hồn của các ngươi hiến tế cho Da Ma Thiên đại nhân vĩ đại đi!” Ám Phệ kiếm nhoáng lên một cái trên không trung, hóa thành bóng kiếm màu đen lấy hàng vạn để tính, vô thanh vô tức hướng thủy tộc tiểu yêu lấy ngàn vạn để tính trên mười tám ngọn núi lơ lửng bắn chụm xuống. Mấy vạn thủy tộc tiểu yêu căn bản không kịp ngăn cản, đã bị bóng kiếm màu đen nhập vào cơ thể. Tiếng nổ ‘Phành phành’ không dứt bên tai, một lại một tiểu yêu thủy tộc thân thể nổ tung, thân thể bọn chúng nháy mắt khô quắt héo rũ, thân thể nổ thành mảng lớn tro bụi, toàn bộ tinh huyết cùng linh hồn bọn chúng nháy mắt bị Ám Phệ kiếm cắn nuốt hết. Mặt ngoài Ám Phệ kiếm có một tầng huyết quang tươi đẹp lưu động. Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, đỉnh đầu Da Ma Thiên có một đạo huyết khí cuộn ngược xuống, không ngừng rót vào thân thể hắn, gò má rách nát của Da Ma Thiên nhanh chóng khép lại, bắn trong nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu. Cười lạnh ‘Ha ha’, Da Ma Thiên chậm rãi đứng dậy, khí tức trên người hắn theo huyết khí ở đỉnh đầu không ngừng rót vào trở nên càng lúc càng cường đại. Hắn mừng rỡ như điên siết chặt nắm tay: “Không sai, phụ thân đại nhân nói không sai, chỉ cần ta giỏi dùng Ám Phệ kiếm, ta sẽ trở nên vô cùng cường đại! Tinh huyết cùng linh hồn của tất cả sinh linh, đều có thể chuyển hóa thành lực lượng của ta!” “Cho ta đủ thời gian, cho ta đủ sinh linh cắn nuốt, ta sẽ trở nên cường đại như phụ thân đại nhân!” “Cắn nuốt, cắn nuốt, không ngừng cắn nuốt, đây mới là bản chất trung tâm của huyết mạch Ám Nhật nhất mạch, chỉ cần dũng mãnh cắn nuốt, nuốt tất cả người ta nhìn không vừa mắt, tất cả của bọn hắn đều sẽ biến thành của ta!” “Lực lượng, tuổi thọ, linh hồn... Thậm chí là kỹ xảo chiến đấu cùng kinh nghiệm chiến đấu của bọn hắn, a, quá mỹ diệu, ta hiện tại cảm giác được, ta không gì không làm được!” Da Ma Thiên hưng phấn muốn điên tru lên, thân thể hắn hơi nhoáng lên một cái, đột nhiên ở trong không khí tạo nên mấy chục tàn ảnh, hắn rất lưu loát quyền đấm cước đá, một bộ quyền thế cực kỳ tinh xảo, chiêu thức cực kỳ thuần phác sạch sẽ, không có nửa điểm hư chiêu được hắn đánh ra. Thậm chí hắn đánh ra một quyền, đá ra một cước, trong không khí cũng vang lên tiếng xé gió chói tai, mơ hồ có các vệt không khí xé rách màu trắng đánh ra thật xa. Loại kỹ xảo chiến đấu già giơ thuần thục này, rõ ràng không nên là hắn quý tộc Ngu tộc sống an nhàn sung sướng như vậy nên có được! Cơ Hạo đứng ở trên Thái Âm Hồn Đỉnh, bị khí đen cuồn cuộn bao lấy chạy ra khỏi Bạch Long giang nhãn. Khi hắn lao ra khỏi mặt nước, vừa lúc nghe được Da Ma Thiên gào rống, thấy được Ám Phệ kiếm đang điên cuồng cắn nuốt tinh huyết cùng linh hồn của đám thủy tộc tiểu yêu. Mà các thủy tộc tiểu yêu đó đối mặt Ám Phệ kiếm hoàn toàn không có sức phòng ngự, ngay cả thân thể Tự Văn Mệnh cũng có thể thoải mái đâm thủng, huống chi là các thủy yêu tu vi không cường đại ra làm sao? Thần thức đảo qua thân thể Da Ma Thiên, cảm nhận được khí tức trong cơ thể hắn càng thêm mạnh mẽ, Cơ Hạo đột nhiên cười lên: “Ồ, loại chuyện tốt này, cũng không thể tiện nghi ngươi! Cho dù bọn chúng đều là một đám yêu quái chết tiệt, đó cũng là dân bản xứ Bàn Cổ thế giới chúng ta, phù sa không chảy ruộng người ngoài, đạo lý này hằng cổ tới nay không sai!” Tay chỉ Thái Âm Hồn Đỉnh, một mảng lớn khí đen phun ra, nháy mắt bao lấy mười tám ngọn núi lơ lửng. So sánh với Ám Phệ kiếm không ngừng lên xuống chém giết, hiệu suất giết chóc cắn nuốt của Thái Âm Hồn Đỉnh càng cao hơn nữa. Khí đen bọc bọn thủy tộc tiểu yêu thoáng xoay tròn, vô số tiểu yêu nhất thời rú thảm ngã xuống đất, tinh huyết, linh hồn của bọn chúng bị rút ra sạch sẽ, thân thể hóa thành một đống xương khô rơi xuống đất.