Vũ Toái Hư Không

Chương 101 :

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


- A La, là ngươi đang gảy đàn đấy à?

Trầm Côn đang say giấc nồng, hắn cứ nghĩ tiếng đàn hắn nghe được là của A La. Nhưng giây lát sau hắn liền nghĩ ra, trong quan niệm của A La, đánh đàn làm bẩn ngón tay nàng, là hành vi xấu xa không thể tha thứ. Thế thì làm sao mà A La đánh đàn đươc? Nếu như không cần kiếm mà vẫn tác chiến được, A La chắc là sẽ không nguyện sờ đến kiếm nữa ấy chứ!

Không phải A La, thế thì người này là ai? Trầm Côn mạnh mẽ xoay người ngồi dậy, sau đó hắn sợ ngây người.

Hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc trước hắn ngủ trong phòng ngủ của Tô An Chi, nhưng bây giờ tỉnh dậy lại thấy mình đang trong rừng mai! Hoa tuyết bay bay, cánh hoa rơi ngợp trời, mà cách đó không xa, dưới một cây mai có một bạch y nữ tử đang ngồi xếp bằng đánh đàn, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên người nàng… Khung cảnh vô cùng mỹ lệ, lại cũng rất mơ hồ, lại cũng rất thanh khiết, thoát tục. Khung cảnh khiến người ta say mê không nỡ gây kinh động.

- Ngươi là ai? Đây là nơi nào?

Trầm Côn băn quát hỏi.

- Ta là ai? Ta nói ra, liệu ngươi có tin không?

Bạch y nữ tử (bạch y: áo trắng, trang phục trắng) bật cười, thanh âm của nàng thực nhỏ nhẹ, tuổi nàng có vẻ không lớn, nghe rất giống một cô gái nhỏ hay nghịch ngợm quậy phá vậy.

(Biên: Thấy mặc áo trắng trông rợn rợn)

- Ngươi cứ nói đi, tin hay không là tùy ở ta!

Trầm Côn cố gắng nhanh tỉnh táo lại, nhưng hắn biết rằng rất khó. Rõ ràng buổi tối còn đang ngủ ở nhà. Đột nhiên lại có mặt ở rừng mai này, lại bỗng dưng xuất hiện trước mắt một bạch y thiếu nữ đánh đàn… Phật Tổ a, chẳng lẽ con gặp phải nữ quỷ rồi?

Tựa hồ biết được suy nghĩ của Trầm Côn, bạch y nữ tử cúi đầu, cố ý giả bộ dọa người, âm trầm nói:

- Đúng vậy, ta chính là quỷ đây, là nữ quỷ chuyên ăn thịt nam nhân đây…

Phịch! Trầm Côn không chút cốt khí, ngồi bệch xuống đất, hắn nhận ra cô gái này lúc đang nói thì sắc mặt từ hồng chuyển thành xanh, đầu lưỡi thấp thoáng thè dài đỏ như máu, hai con mắt cũng biến thành hai tròng âm u, tối tăm và từ đó chảy ra hai hàng huyết lệ!

- Nàng ta đúng là nữ quỷ!

- Hì hì…

Chứng kiến dáng vẻ của Trầm Côn, bạch y nữ tử vỗ tay cười duyên, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ đáng yêu động lòng người.

- Vừa dọa một chút mà đã sợ rồi, thật là đồ vô dụng!

- Ta mà vô dụng?

Trầm Côn đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ bằng vài bước lớn đã vượt đến trước mặt bạch y nữ tử, sau đó hắn bẻ một cành mai to bằng cánh tay người. Rồi hắn nhằm vào đầu bạch y nữ tử mà đánh xuống. (Cái thằng cha dã man)

- A di đà phật, bần tăng chút nữa thì quên mất, nữ quỷ hại người kia, bần tăng chính là truyền nhân của Địa Tạng vương chuyên gia bắt quỷ đây!

Bộp, cộp,….

Trầm Côn hung hăng đánh đến nỗi bạch y nữ tử ngã dúi dụi, hắn lại còn cảm thấy chưa đã nghiền, lại bẻ thêm một nhánh cây khác hai tay hai nhánh đánh xuống! Chưa hết, chân hắn ra sức đạp lên vai bạch y nữ tử, hai tay múa hai cành mai như hai cối xay gió ra sức quật. Gió thổi, hoa rơi, cát bụi bay đầy trời. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vừa đánh, Trầm Côn vừa tự nhủ: nữ quỷ này nhất định là trốn trong Tô gia đã nhiều năm, không biết đã hại chết bao nhiêu người rồi… Đúng rồi, trong phim thường nói, những nữ quỷ này thường là bề ngoài rất động lòng người, sau đó sẽ dùng nhan sắc câu dẫn nam nhân, rồi lại hút hết tinh khí của nam nhân, quả là loại quỷ tai họa đáng chết!

- Ban ngày ban mặt, trời trong gió nhẹ, nữ quỷ này lại còn dám đi câu dẫn bần tăng?
Ánh trăng dịu dàng soi sáng, rừng mai trắng xóa, cánh hoa tung bay đầy trời, phủ đầy lên cây thất huyền cầm, khung cảnh như trong truyện cổ tích. Trong đó, một chàng trai đang kể lại chuyện cũ của chính mình, một Bạch y thiếu nữ thì đang chăm chú lắng nghe…

Hình ảnh đẹp vô cùng…

- Chuyện đến lúc "Bất khả bất tham" được 18 tuổi, cũng được coi là từng trải, hiểu rõ mọi chuyện trong thiên hạ!

Từ những chuyện ai ai cũng biết như là "Tố Nữ Kinh", "Dâm thư" cho đến những chuyện bị coi là đen tối bị cấm phát hành như "Chuyện Vũ Đằng Lan" hay "Tiểu Trạch"… hắn đều biết rõ!

Thậm chí các kỹ năng xxx trong chốn phòng the, các loại thuốc kích thích từ rẻ tiền đến đắt tiền, cả dầu mátxa thượng hạng của Ấn Độ…

( DG: Ta không biết thằng cha này đang nói gì nữa. Đây gọi là kể truyện cổ tích cho con nít nghe ah?)

Sáng sớm, Trầm Côn nằm ở trên giường, vừa khoa chân múa tay vừa oang oang nói, nước miếng bay tứ tung!

- Trầm Côn, dầu mátxa Ấn Độ là gì vậy?

- Dầu mátxa Ấn Độ mà ngươi cũng không biết? Quá kém, ta cho ngươi biết… Hả, A La? Mẹ nó chứ, đây đúng là tiếng của A La mà?!

Trầm Côn mạnh mẽ mở to hai mắt, chỉ thấy A La đang ngồi cạnh giường, tay bưng một bát canh trứng chim, đang nhìn mình dò hỏi.

Hắn lại liếc nhìn xung quanh, rừng mai cùng bạch y nữ tử Thủy nhi đã biến đâu mất, khung cảnh đúng là phòng ngủ của Tô An Chi lúc trước.

Chẳng lẽ…

Chuyện với Thủy nhi kia chỉ là một giấc mộng thôi sao?

Trầm Côn bần thần, "nếu như nói mọi chuyện xảy ra đêm qua tất cả chỉ là mộng, tại sao lại quá chân thật như vậy, thậm chí hắn có thể nhớ lại từng chi tiết nhỏ, .. Nhưng nếu nói không phải mộng, bần tăng như thế nào bị A La đánh thức, lại còn đang u mê nói mớ trên giường?"

- Này, dầu mátxa Ân đến tột cùng là cái gì thế?

A La không hài lòng thấy Trầm Côn cứ ngồi ngây ra mãi, gõ gõ đầu giường nói:

- Mau nói cho ta biết, sau sự kiện Độc Phật khó hiểu năm đó, các thầy thuốc trên đại lục hầu hết là chết đi hoặc mất tích, chưa từng nghe thấy có cái dạng thuốc mới nào kỳ lạ thế cả?

- Cái loại dầu xoa Ấn Độ ấy là…

Trầm Côn cười cười, thuận miệng bịa ra một chuyện kể cho A La nghe, sau đó hắn bưng canh trứng chim lên ăn. Có điều, vừa ăn, hắn vừa cảm thấy trong lòng hết sức phiền muộn…

Có vẻ mọi chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng?

Một giấc mộng thú vị, một cô gái đáng yêu bướng bỉnh a!

Có điều hắn không biết, trong khi hắn đang ăn, ở dưới giường, trong cái hộp bí mật, cánh tay nhỏ bé múa lên theo đúng tư thế chiến thắng, vừa có điểm quỷ dị, cũng vừa có điểm ấm áp, thân thiết.