Vũ Toái Hư Không

Chương 115 : Sơ kiến võ cách

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


Ngày xưa khi tổ sư Tiêu Khinh Hoàng sáng lập Lăng Vân tông, có bố trí thất đại tông môn, phân chia mỗi tông môn giữ một dị bảo, mà "Vô Ma Long bội" chính là một trong số đó.

Ngọc tiên sinh vừa vuốt ve ngọc bội, vừa nói:

- Cầm Vô Ma Long bội trong tay là đại biểu cho làm chủ Vô Ma nhai, tương lai hơn ba vạn người đè trên bờ vai con.

- Sư phụ, người nói giỡn với đệ tử sao?

Trầm Côn càng lúc càng thấy bất ổn, cố đưa lại ngọc bội.

Nhưng là tiên sinh không nhận, ông nói:

- Vô Ma Long bội là truyền thừa, há có thể nói giỡn?

Ngọc tiên sinh bỗng nhiên ho khan kịch liệt, mà khăn tay ông dùng lau khóe miệng thẫm đỏ tự bao giờ, ông ném khăn tay về phía Trầm Côn, nhẹ giọng nói:

- Trầm Côn, chúng ta chẳng qua quen biết được một tháng, ta đã đem Vô Ma nhai cùng đại quyền giao cho con, có phải con thấy như trò đùa không? Nói thật, nếu như còn biện pháp khác, ta cũng không làm qua loa như vậy, thậm chí cũng không thu con là đại đệ tử của chưởng môn!

Hắn nhìn bầu trời đêm phía xa, sắc mặt tái nhợt như băng tuyết, lẩm bẩm:

- Hai năm trước, sư phụ bị người cắt đứt hai chân, Vô Ma nhai cũng theo đó mà xuống dốc, ngũ đại tông môn như tằm ăn rỗi, đệ tử chạy trốn. Cho tới nay đã không thể cứu vãn. Cục diện Vô Ma nhai vô cùng bấp bênh, nếu sư phụ trẻ hơn hai mươi tuổi, cũng không cần lo sợ, nhưng là, sư phụ đã sáu mươi tuổi, hai chân không thể đứng lên nữa rồi. Vì Vô Ma nhai cùng ba vạn đệ tử, sư phụ chỉ có thể nhanh chóng bồi dưỡng một người.

- Cho nên sư phụ vội vã tuyển con?

Trầm Côn vuốt cằm nói.

- Trừ con ra, sư phụ còn lựa chọn khác sao?

Ngọc tiên sinh vừa ho vừa nở nụ cười nói:

- Mười bảy tuổi đã lục nguyên vũ tông, gia thế trong sạch, lại là hậu duệ quý tộc, con có tư cách thừa kế Vô Ma nhai. Hơn nữa, sư phụ yên tâm về nhân phẩm của con.

- Nhân phẩm của con? Sư phụ, sư phụ biết con còn chưa đến một tháng, đã dám tin tưởng phẩm chất của con sao?

- Phẩm chất?
- Cũng không được, dương quang đi khắp kinh mạch, không thể giấu được Tinh Hà Thiên Huyễn.

- Linh công cũng không được sao?

A LA suy tư một lát rồi ấn tay xuống đỉnh đầu Trầm Côn:

- Vài lần trước liên thủ luyện công, chúng ta dùng qua công pháp xuất hiện hai mày hắc bạch đấy, lần này lại dùng công pháp này, dùng nhu kình tách Đại Nhật Càn Khôn cùng Tinh Hà Thiên Huyễn ra!

- Được!

Trầm Côn mở huyệt nơi đỉnh đầu, hút vào linh khí của A La.

Cũng như mấy lần trước, hắc sắc lại xuất hiện trên người Trầm Côn, mà linh khí A La cũng biến thành màu trắng, hai cỗ khí tức hợp hai thành một, xây thành một hào chắn ngăn Đại Nhật Càn Không vàng rực và Tinh Hà Thiên Huyễn đêm đen ra.

Càng kỳ quái hơn chính là, khi Tinh Hà Thiên Huyễn chiếm chặt lấy thân trái Trầm Côn, Đại Nhật Càn Khôn cũng giữ lấy thân phải hắn, trong lúc nhất thời, hai loại nhan sắc trên người hắn phân biệt rõ ràng, mơ hồ hô ứng lẫn nhau.

- Ôi…

Đồng thời dung nạp hai loại công pháp, làm cho hắn mệt mỏi rên rỉ thành tiếng.

Thân thể hắn chậm rãi bay lên, tay trái màu đen thần bí, tay phải sáng vàng kim, đồng thời đánh lên trên.

Ầm!

Đỉnh mật thất nổ tung, một luồng ánh sáng ban mai chiếu thẳng lên người Trầm Côn.

Thanh âm A La tràn đầy kinh hỉ vang lên:

- Võ cách, Trầm Côn, ngươi quả nhiên là thiên tài hiếm thấy, một bộ Đại Nhật Càn Khôn không ngờ lại bức ra võ cách của ngươi!