Vũ Toái Hư Không

Chương 123 : Cánh tay phải

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


- Đồ nhi, con lên núi cũng được một tháng rồi, trong suốt thời gian đó, vi sư đã quan sát con rất kỹ con người tâm tính phẩm cách của con. Tuy lòng tham quá nặng, có lúc ra tay hết sức tàn nhẫn, nhưng giao Vô Ma Nhai cho con, dù ta có chết cũng yên lòng!



Ngọc tiên sinh dẫn Trầm Côn lên đỉnh Vô Ma Nhai, rồi dừng lại tại hẻm núi lần trước. Ngọc tiên sinh đang muốn nói tiếp…



- Dừng lại, dừng lại!



Trầm Côn hai tay bịt lỗ tai.



- Sư phụ, người còn có nhiệm vụ sắp phải lên đường. Trước khi thực hiện Lăng Vân mật lệnh, đừng nói những chuyện xui xẻo như thế!



Ngọc tiên sinh cười ha hả:



- Con yên tâm, đây không phải là những lời nhắn nhủ trước khi chết đâu mà lo! Vũ hồn của ta thuộc loại "càng nát vụn càng sống dai", bị thương càng nặng thì càng sống lâu!



Lạn Mệnh Hoạt Thiên Niên? Bị nát vụn mà còn sống ngàn năm được sao? Mới đầu Trầm Côn nghĩ Ngọc tiên sinh đang đùa hắn, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, trên đại lục đúng là có thứ vũ hồn như vậy! Đối với loại vũ hồn kỳ lạ này, đặc điểm của nó là võ giả sở hữu nó không dễ chết, bất kể là tổn thương thế nào, cũng luôn luôn có hy vọng sống. Đương nhiên, để giữ được tính mạng, người sở hữu nó cũng phải chấp nhận những nỗi thống khổ không thể tưởng tượng như Ngọc tiên sinh. Dù lão không thể chết, nhưng lại là phế nhân suốt đời sống dựa vào Lôi Hỏa thảo.



- Ý của vi sư là, từ nay về sau, con sẽ càng ngày càng phải gánh vác nhiều trách nhiệm, mà ta sẽ từng bước từng bước giao toàn bộ quyền quản lý Vô Ma Nhai cho con!



Ngọc tiên sinh đeo Ẩn Long giới vào ngón tay Trầm Côn:



- Trước tiên là cấp cho ngươi vật này…Muốn làm chưởng môn Vô Ma Nhai phải xuống dưới làm nhiệm vụ bí mật!



- Xuống đâu?



Trầm Côn nhìn xuống vực sâu vạn trượng dưới chân.



- Sư phụ, người muốn ta nhảy xuống vực hay sao?



- Phải! Chính là nhảy xuống dưới đó!


Sau khi cõng Ngọc tiên sinh quay trở lại đỉnh núi, Trầm Côn hắn sẽ đem chuyện này xếp vào một xó ngay. Chạng vạng ngày hôm đó, Ngọc tiên sinh mang theo ba trăm đệ tử tinh nhuệ ly khai ốc đảo, đi chấp hành Lăng Vân mật lệnh, đi tìm Hải Nạp Bách Xuyên Thạch. Mà Ngọc tiên sinh vừa đi, tên mắt híp Trầm Côn ngay lập tức làm theo ý mình.



- Hắc hắc, tuy nói bần tăng không coi trọng việc phong ấn, có thể trong mật hạp lại là một phần thân thể khác của Thủy nhi cũng nên… Chi bằng…



Thừa dịp đêm tối, Trầm Côn lặng lẽ chạy vào Vô Ma ngọc động, sau đó vận dụng sức mạnh "Hồn kinh", khẽ tách phong ấn ra nhìn vào trong.



Quả nhiên! Trong mật hạp có một cánh tay nhỏ bé trong suốt, đúng là cánh tay phải của Thủy nhi!



Trầm Côn lấy tay phải ra, bỏ vào trong ngực, rồi phong ấn mật hạp lại. Sau đó hắn phải nhanh chóng tìm ra A Phúc, rồi lấy thiên đạo mật hạp trên người hắn giấu kỹ đi mới được. Hai tay nhỏ bé đã để cùng một chỗ dưới giường, Trầm Côn khẩn cấp đi ngủ. Hắc hắc, lần trước tìm thấy tay trái, có thể cùng Thủy nhi nói chuyện một đêm, lần này tìm thấy tay phải, chắc ít nhất cũng phải mơ thấy Thủy nhi thêm một lần nữa chứ?



Từ khi đến Cửu Châu đại lục, điều chán nản nhất của Trầm Côn chính là không thể hợp được với người cổ đại. Hắn vốn là người địa cầu thời kỳ hiện đại, người ở đây không ai hiểu được hắn. Cho nên Trầm Côn vô cùng mong mỏi nằm mơ thấy Thủy nhi, để có thể, dù là trong mơ, kể một chút chuyện ngày xưa của hắn ở Thiếu Lâm tự, cùng một vị thí chủ võ công cao cường trò chuyện, lại không sợ tiết lộ chuyện mình vốn là người xuyên qua…



- Mẹ nó chứ? Tại sao mãi không ngủ được?



Nằm trên giường tới hai canh giờ, Trầm Côn chán nản gõ lên trán một cái, càng nằm hắn lại càng tỉnh táo. Nguồn truyện: Truyện FULL



Thôi rồi!



Thở dài ai oán, Trầm Côn rất muốn đi tìm loại thuốc linh tinh nào đó giúp hắn dễ ngủ, nhưng đúng lúc đó, hắn nghe thấy có tiếng gõ nhỏ nhẹ bên tai, cốc, cốc, cốc.



Âm thanh thật là quen thuộc. Chẳng lẽ bần tăng đã ngủ rồi, giờ đang mơ hay sao?



Trầm Côn cười hắc hắc, đẩy cửa bước ra. Đáng tiếc, bên ngoài vẫn là tiểu viện của hắn, không phải là rừng mai khi trước. Thêm nữa, một bóng đen cao lớn đang hướng Trầm Côn bước tới, tiếng cộc cộc kia là tiếng của thanh kiếm đỏ như máu mà bóng đen kia mang theo đang cọ xát trên nền đá.



- Trầm Côn, nhiệm vụ đầu tiên của ngươi đã hoàn thành tốt!



Bóng đen lạnh lùng nói.