Vũ Toái Hư Không

Chương 125 : Phân tách (1)

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


- Mỹ nữ lão sư, ngươi lo giải quyết binh lính xung quanh. Còn để ta thu thập Phùng Kiếp, thế nhé?

Trầm Côn híp mắt cười miệng hỏi A La nhưng nhìn chằm chằm Phùng Kiếp.

- Lão đại, còn ta.

Mộng Trùng rút ra hai thanh Đại sơn phủ ra.

- Ngươi là chưởng môn đại đệ tử, ta nghe theo lời ngươi.

- Được, ngươi giúp ta mở đường ở phía trước.

Trầm Côn cười cười. Tuy hắn mới lên núi nhưng cũng đã có vài thân hữu. Đến lúc cần liều mạng cũng có người ra tay.

Theo sự phân phó của Trầm Côn, Phùng Kiến phát động quân trận.

Chỉ thấy hai đệ tử giúp Phùng trưởng lão lui vào tầng lớp bảo hộ bên trong. Những tên cung thủ xếp phía sau liên tiếp bắn tên. Vù vù… tên bay đầy trời hướng về phía Trầm Côn. Những đệ tử cận chiến được đội cung tên bảo hộ, mười người một tiểu đội, thay phiên nhau xông lên.

Những đệ tử này đều là binh lính tinh nhuệ, năm xua đã từng tham gia đại chiến nơi U Vân Châu. Vốn không kém quân chính quy của Đại Triệu vương triều bao nhiêu.

- Tốc độ phân giấy gấp ba mươi hai lần, linh phù tựu vị… Cự Linh Phù.

Đối mặt với sự công kích của quân trận, Trầm Côn ném một xấp giấy trắng lên cao. Sau đó búng ngón tay, hơn một trăm chương giấy trắng biến thành các mảnh giấy bay hỗn loạn. Hắn điểm về phía trước, các mảnh giấy đón gió lớn dần. Mấy ngàn tấm Cự Linh Phù ầm ầm hướng về phía trước quân trận.

Một hồi hỗn chiến xuất hiện trước cửa Vô Ma thần điện.

Chỉ nghe quanh thần điện không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết khiến các đệ tử Vô Ma Nhai kinh động.

- Có chuyện gì thế? Có người vây công thần điện sao?

- Hình như là đại sư huynh động thủ với Phùng gia. Còn nhìn cái gì nữa, chúng ta mau hỗ trợ.

- Chúng ta nên hỗ trợ ai đây? Một bên là chưởng môn đại đệ tử, một bên là Phùng gia đã nhập môn hơn năm mươi năm. chúng ta không thể đắc tội với hai bên.

- Không được lỗ mãng, Trước tiên chúng ta đến Vô Ma thần điện xem đã.

Một đám đệ tử chạy về phía thần điện. Nhắc đến cũng đáng buồn, Ngọc tiên sinh tuy là chưởng môn Vô Ma Nhai nhưng hai chân đã bị tàn phế. Đại đa số đệ tử không coi hắn vào đâu. Tuy có năm trăm đệ tử nghe lời của hắn nhưng những người này đều cùng Ngọc tiên sinh đi chấp hành Lăng Vân mật lệnh rồi.

Lúc này tại Vô Ma Nhai, một nhóm người là Phùng gia, còn đa phần đều kẻ a dua, gió chiều nào mạnh thì che chiều ấy.

Trong đám đệ tử hỗn loạn có một lão nhân tướng mạo xấu xí chống gậy đi ra. Y phục của lão tuy tầm thương nhưng những đệ tử xung quanh vội vàng cúi đầu nhường đường.

- Tôn lão, đã làm kinh động đến người sao?
A La Thấp giọng nói:

- Tôn lão đang hạ thấp cấp bậc của Phùng Thương. Đến khi Phùng trưởng lão hạ xuống đến Hoàng Nguyên Vũ tông, năng lượng chuyển cấp thành sẽ chuyển hóa thành sinh mệnh lực. Trợ giúp hắn trị liệu toàn bộ thương thế.

Có loại Vũ hồn thế này sao?

Lồng ngực Trầm Côn căng thẳng nhưng lập tức nhẹ nhàng thở ra. Hắn chưa từng tổn thương đến một sợi lông của Phùng trưởng lão. Nếu Phùng Thương tỉnh lại cũng không có gì phải sợ.

- Phù, đa tạ Tôn lão.

Sự ngây dại trên mặt Phùng trưởng lão dần thay thế bằng vẻ lanh lợi. Hắn tàn nhẫn liếc nhìn Trầm Côn, sau đó run rẩy đứng lên.

- Không cần cảm tạ ta. Ta cứu ngươi nhưng đã làm giảm cấp bậc của ngươi… Tôn lão nở nụ cười xin lỗi đồng thời cười nói:

- Ngươi đã tỉnh rồi, hãy nói một câu đi. Ai đã hãm hại ngươi?

- Vâng, Là thân thể của ta không có tiền đồ nên tự nhiên mắc bệnh. Không hề liên quan hệ đến Trầm Côn. Phùng trưởng lão cười cười quỷ dị khiến mọi người ồ lên.

Phùng Kiến nhanh chóng chạy lại bên cạnh:

- Gia gia, không phải là Trầm Côn, vậy sao mỗi ngày người đều kêu tên Trâm Côn thế?

- Chuyện này lát nữa nói sau. Ha ha, gia gia còn có chuyện muốn làm. Phùng trưởng lão càng tươi cười thêm phần quỷ dị.

Mấy ngày nay tuy hắn không thể nói chuyện, chân không thể động. Có điều luôn nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều do Trầm Côn dựng lên để hại hắn. Có điều tiểu tử này hành sự không chê vào đâu được. Cho dù có tỉnh lại cũng không có chứng cớ để tố giác.

Nhưng cứ như vậy quên sao?

Không, Trầm Côn! Ta không có biện pháp tố giác quỷ kế của ngươi nhưng vô cùng cảm tạ Phùng Kiếp đã cho ta cơ hội hoàn mỹ để giáo huấn ngươi.

Nghĩ đến đây, Phùng trưởng lão bước lên phía trước lớn tiếng nói:

- Chư vị, thương thế của ta quả thực không quan hệ đến Trầm Côn, đã khiến chư vị phải lo lắng. Phùng Thương cúi đầu nhận lỗi với các ngươi.

Hắn xoay chuyển lời nói:

- Nhưng còn mời các vị làm chứng cho ta. Có một số việc ta cần phải đòi công đạo từ Trầm Côn.