Vũ Toái Hư Không

Chương 151 : Chính quá dưỡng thành kế hoạch

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


Giữa trưa nắng chang chang, mùa hè sắp tới, hoa cỏ trong Vương gia hậu viện đều đang khoe màu sắc đẹp nhất trong năm.

Trầm Côn thì đứng ở trên một cọng cỏ xanh!

Đúng vậy, một cọng cỏ xanh, chỉ cỡ khoảng ngón út, cao nửa tấc, cọng cỏ hoàn toàn chịu đựng trọng lượng hơm một trăm cân của Trầm Côn, cũng không có bị ép cong lại, ngược lại còn đung đưa theo một cơn gió mát. (Anh Côn béo phì à >.<)

Trầm Côn theo gió lắc lư trên cọng cỏ, trên đùi hắn dán hai tờ linh phù, mặt trên có vẽ một mảnh lá non xanh tươi ướt át.

- Trong biến hóa ngũ hành, mộc chủ phong. Thần Mộc vương phù này chính là năng lượng phong hệ trong mộc hệ, có thể làm cho các thân thể ngươi nhẹ nhàng như lá rụng, các loại khinh công đều thi triển dễ như bỡn.

Vương Nhất Sơn và Vương Kỳ Nhi đứng ở bên cạnh Trầm Côn, chăm chú nghe giảng giải.

Đã nhận hai đồ đệ này, Trầm Côn nhất định truyền cho chúng công phu tốt nhất, cho nên trải qua mấy khóa lý luận, hắn lấy ra khinh công độc môn của Vương Kiêu - Thần Mộc vương phù.

Tỉ mỉ nói rõ nguyên lý vận công của Thần Mộc vương phù, Trầm Côn ra hiệu cho hai đồ đệ chính mình thử một lần.

- Sư phụ, hiện tại phải thử luôn à?

Vương Nhất Sơn có vẻ lòng tin không đủ, dưới sự bức bách của ánh mắt Trầm Côn, hắn vẽ ra hai tờ Thần Mộc vương phù coi như là tiêu chuẩn, dán tại hai bên sường, nhẹ nhàng nhảy lên một ngọn cỏ, ngọn cỏ bị ép vặn vẹo biến hình, vạn hạnh, không có ngã xuống.

- Không tệ, tiếp tục kiên trì!

Trầm Côn thỏa mãn gật đầu, Vương Nhất Sơn tuy rằng chỉ là một Bạch Nguyên vũ tông trung đoạn, thiên phú cũng không coi là cao, thậm chí vũ hồn cũng chỉ là Cơ sở linh phù cấp vũ linh, thế nhưng tiểu tử này bản tính chăm chỉ, bằng lòng chịu khổ, lúc còn rất nhỏ đã có một thân thể rất săn chắc, lúc này học động tác mới, tiến độ vẫn khiến người ta thoả mãn.

Về phần Vương Kỳ Nhi...

Xin lỗi...

Trầm Côn thực sự không muốn nhắc tới quá trình tu luyện của nha đầu này.

Nói đến danh hiệu Thiên tài, Trầm Côn chính mình cũng có không ít, đại loại như một trong hai mươi ba người ưu tú nhất trong ba nghìn năm Cửu Châu, thiếu niên làm náo động Đại Triệu... Thế nhưng trước mặt Vương Kỳ Nhi, tất cả đều là vớ vẩn, nhắc tới cũng cảm thấy mất mặt!

Xem qua là nhớ, bất luận chiêu thức gì nhìn một lần là có thể học được, những câu này không đủ để hình dung thiên phú của Vương Kỳ Nhi rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tựa như như bây giờ, luyện tập vài lần thủ pháp của Thần Mộc vương phù, Vương Kỳ Nhi cười hì hì nhảy lên một cọng cỏ, vui vẻ uốn người múa may trên ngọn cỏ, sau đó cảm thấy chưa đã nghiền, dứt khoát nhảy lên cao hạ xuống, lại nhẹ nhàng đáp lên một cọng cỏ, nhảy lên... Không ngờ lấy cọng cỏ làm bạt lò xo.

- Sư phụ, con học được rồi, còn có chiêu thức gì lợi hại hơn không?

Một tiếng cười của Vương Kỳ Nhi dọa cho Trầm Côn toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Cứ cái tiến độ này, không đến nửa năm một năm, tri thức của hắn sẽ bị con bé này vắt sạch.

Bất quá Vương Kỳ Nhi có thể có tiến bộ như vậy, cũng không khiến người ta kỳ quái, vũ hồn của nó rất đặc thù, còn có chút liên hệ kỳ diệu cùng Trầm Côn.

Sự Bán Công Bội!

Cái tên này rất quen thuộc? Không sai, chính là phiên bản cấp thấp của vũ hồn Nhất Nhật Thiên Lý mà Trầm Côn đánh mất, bằng vũ hồn này, Vương Kỳ Nhi tu luyện bất luận võ công gì đều có thể làm chơi ăn thật, người khác tân tân khổ khổ luyện một năm, nó chỉ cần hỉ hả luyện một tháng, vừa chơi vừa luyện là có thể thành cao thủ!

- Người so với người, tức chết người mà!
Vương Nhất Sơn vẻ mặt mê man.

- Ví dụ như bút Chu Tước?

Dưới sự dẫn dắt của Trầm Côn, Vương Nhất Sơn rốt cục kinh hô.

- Không sai, bút Chu Tước bị Chu gia đoạt đi, ta thân là Vương gia trưởng tử, nhất quyết phải đoạt lại!

- Ừ, vậy ngươi chuẩn bị đoạt lại kiểu gì?

Trầm Côn cười tủm tỉm gật đầu.

- Ta.

Vương Nhất Sơn suy nghĩ một chút.

- Ta chuẩn bị hướng Chu gia hạ chiến thư, hẹn bọn họ đánh một trận vào ngày mai, sinh tử bất luận, người thắng sẽ lấy bút Chu Tước.

Nói xong, bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Trầm Côn không vừa ý, nhỏ giọng nói:

- Sư phụ, ta nói sai à?

- Cổ hủ!

Trầm Côn tức giận chửi ầm lên.

- Hạ chiến thư, sinh tử chiến? Hiện tại là thời đại gì rồi? Thiên niên kỷ nguyên thứ ba của Cửu Châu đại lục rồi, chú trọng chính là hiệu suất, là kết quả! Tưởng lấy lại bảo vật tổ truyền, cũng đừng có chơi mấy trò cổ lỗ xĩ này, nếu không ngươi còn chưa ra tay, Chu gia đã cầm bút Chu Tước biến mất rồi.

- Bọn họ vì sao phải chạy?

Vương Nhất Sơn cố chấp truy vấn.

- Không thể nào, ta chỉ là một tên Bạch Nguyên vũ tông hạ đoạn mà, bọn họ khẳng định sẽ tiếp nhận chiến thư của ta.

- Ông trời ơi, Phật tổ ơi, lạy chúa tôi, A men!

Trầm Côn ngồi xổm ở góc tường ôm đầu, cầu xin nói:

- Đại ca à, ngươi tự mình suy nghĩ một chút đi, Chu gia sợ là sợ ngươi sao? Bọn chúng sợ là sợ ta, là sợ cao thủ một chiêu liền có thể giết chết bảy tám nghìn đệ tử Thạch gia ta! Ta cá với ngươi bọn chúng biết ta ở Vương gia, tuyệt đối sẽ không nhận chiến thư của ngươi, hơn nữa chiến thư của ngươi xuất hiện, chẳng khác nào báo cho chúng biết có cao thủ tới, muốn sống thì chạy mau. Hiện giờ thì hiểu chưa hả?

Trầm Côn lải nhải giải thích một tràng, nhưng Vương Nhất Sơn người ta một câu nói cũng không có lọt vào tai! Vương Nhất Sơn đáng thương, sau khi Trầm Côn gọi đại ca liền quỳ xuống, đau khổ vò đầu bứt tai, nước mắt rưng rưng nói:

- Thiên địa quân thân sư, luân thường là căn bản của con người, sự phụ, người ngàn vạn lần không thể gọi ta là đại ca được!