Vũ Toái Hư Không

Chương 157 : Lần đầu tiên vũ hồn đại loạn đấu

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


Được rồi, trước tiên để chúng ta xem Lý Mục lúc gặp Tố Tâm... Năm đó, hắn bốn mươi sáu tuổi, đệ ngũ cảnh giới truyền thuyết vũ hoàng, được xưng Cửu Châu đệ nhất quân thần – người duy nhất có thể đối đầu với Sát Thần Bạch Khởi!

Mà chức vị của hắn là đệ nhất đại nguyên soái Triệu quốc - một cường quốc tại Cửu Châu, ngự thú quân đại thống lĩnh, người chỉ huy thực sự của ba trăm hai mươi bảy vạn Triệu quân. (Đông vãi lúa)

Còn Tố Tâm thì sao? Năm đó, Tố Tâm vừa thoát khỏi phong ấn của Thái Công thánh nhân, thực lực của bà ta tụt xuống cảnh giới yêu tiên không đủ để duy trì hình thái nhân loại.

Hơn nữa phong ấn lâu năm, khiến bà ta sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu, cho nên khi bà ta xuất hiện trước mặt Lý Mục, chỉ là một con tiểu hồ ly lông tuyết trắng, khổ sở đáng thương, khiến người ta mến yêu.

Lý Mục thích động vật, hắn không chút do dự nuôi dưỡng con tiểu hồ ly này.

Thế nhưng Lý Mục tuyệt đối không ngờ đến, trong vòng ba năm sau, con tiểu hồ ly này càng lớn càng đẹp, bộ lông trắng tựa ánh trăng, đôi mắt long lanh như những vì sao, bộ dáng lè lưỡi liếm liếm đáng yêu, cơ hồ có thể khiến Lý Mục yêu chiều từ tận đáy lòng... Sau ba năm, con tiểu hồ ly này lại lột xác biến thành một tuyệt thế giai nhân khuynh quốc khuynh thành.

Giai nhân, mà không phải mỹ nhân.

Hai từ này khác nhau ở chỗ: mỹ nhân chỉ là bình hoa, sau khi chiếm được thì không còn lực hấp dẫn, mà giai nhân, không chỉ sở hữu dung mạo xinh đẹp, mà còn có đầu óc khiến kẻ khác kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, hành quân bố trận, tề gia trị quốc, con tiểu hồ ly này biến thành giai nhân gần như có thể giúp Lý Mục làm bất cứ việc gì, dần dần, nó trở thành quản gia của Lý Mục, rồi phụ tá, phó quân sư, quan ngoại giao... Thậm chí là... thê tử!

Có thể lấy được một thê tử xinh đẹp và có đầu óc, Lý Mục rất hạnh phúc, hắn không quan tâm thê tử của mình không phải nhân loại, hắn thậm chí đang mơ tưởng, một ngày kia có thể tá giáp điền viên, cùng Tố Tâm sinh một ổ tiểu hồ ly, sống những ngày tháng tiêu dao chốn núi rừng...

Đáng tiếc mộng tưởng của hắn đã tan biến.

Đó là năm thứ hai sau khi Lý Mục cưới Tố Tâm, Lý Mục viễn chinh Hồ tộc phương Bắc, trở về thì phát hiện một việc vô cùng kinh khủng... Thê tử của hắn...Không ngờ...Trở thành đàn bà của Triệu vương!

- Vì sao ta nhận gả cho Triệu vương?

Khi Lý Mục hỏi, Tố Tâm mỉm cười:

- Rất đơn giản, ngươi chỉ là nguyên soái, mà Triệu vương là Hoàng … Làm nữ nhân của vua , ta chính là hoàng phi mẫu nghi thiên hạ. Hơn nữa ngươi không có phát hiện sao? Triệu vương kỳ thực là một thằng đầu đất thùng rỗng kêu to, trở thành phi tử của một thằng đầu đất, ta rất nhanh sẽ trở thành người nắm quyền thực tế tại Triệu quốc, đến lúc đó, vàng bạc là của ta, mấy trăm vạn quân đội là của ta, vô số bách tính Triệu quốc cũng là của ta, ha hả, ta sẽ trở thành nữ nhân có quyền thế nhất Cửu Châu, thậm chí là...Chủ nhân của Cửu Châu đại lục!

Tố Tâm không hề che giấu dã tâm trắng trợn.

- Lý Mục, liên thủ với ta đi! Không sợ nói cho ngươi biết, khi gả cho Triệu vương, ta đã mang cốt nhục của ngươi rồi...Không sai, thái tử và công chúa bây giờ, thật ra là con cái của ngươi, chỉ cần chúng ta liên thủ, Triệu quốc liền đổi thành họ Lý rồi, chờ Triệu vương chết, chúng ta liền có thể làm thái thượng hoàng và thái hoàng thái hậu, chúng ta vẫn là phu thê!

Lý Mục lạnh lùng cho Tố Tâm một cái tát.
Lý Mục dồn Trầm Côn xuống mặt đất, giơ cao nắm đấm lên.

Trong lúc nguy cấp này, Vương Kiêu giữ lấy cổ tay Lý Mục, cười lạnh nói:

- Lý Mục, Trầm Côn mặc dù dễ tính, không có lên mặt, nhưng hắn dù sao cũng là chủ nhân của ta và ngươi, ngươi thân là vũ hồn lại cả gan động võ với chủ nhân, vậy Vương Kiêu ta không thể không kiến thức thực lực của Đại Triệu quân thần một phen. Vừa hay, hậu duệ của ngươi dám đào bới mộ tổ của ta, món nợ này cứ tính lên đầu ngươi đi!

Vương Kiêu vung một quyền, hung hăng đánh vào cằm Lý Mục.

Lý Mục cười lãnh khốc, trở tay vung một quyền, đánh vào mũi Vương Kiêu, sau đó hai người bắt đầu liền đánh nhau loạn lên. Còn may hai người này chỉ còn lại linh hồn, một người không có giấy bút, một người không có yêu thú, cũng chỉ có thể sử dụng một vài chiêu thức phổ thông, nếu không, thế giới linh hồn của Trầm Côn sợ rằng cũng bị đánh đến long trời lở đất rồi!

Nhưng chỉ là mức độ này thôi, Trầm Côn cũng sắp chịu không nổi.

- Hai vị. Hai vị hòa khí phát tài, ngồi xuống chậm rãi thương lượng không được sao?

- Ta có thể thương lượng, chỉ cần Lý Mục cho Vương gia ta một cái công đạo!

- Ta cũng có thể thương lượng, nhưng ta không thể có lỗi với Triệu quốc, càng không thể một lần nữa có lỗi với hậu nhân Lý gia!

...

Trầm Côn chỉ cảm thấy ung thủ, hắn nghiến răng, dùng lực lượng Hồn Kinh. Phập, phập, song chưởng khổng lồ của Minh Vương Pháp Tướng ép hai vũ hồn xuống mặt đất.

Hắn mặc dù có năng lực áp chế vũ hồn của mình, không sợ họ tạo phản, nhưng áp chế rồi thì sao, Lý Mục và Vương Kiêu đã trở thành kẻ thù, hơn nữa Lý Mục rất không vừa ý với việc làm của Trầm Côn, hai vũ hồn này còn có thể hiệp trợ Trầm Côn tác chiến nữa sao?

Nhất định phải nghĩ cách giúp họ hóa giải ân oán.

Nên dùng cách gì mới tốt đây? Nhìn lăm lăm hai vũ hồn một lúc lâu, mắt Trầm Côn chớp một cái, đột nhiên cười hì hì nói:

- Hai vị lão huynh, chỗ ta đây có một vụ buôn bán rất được, có hứng thú không?