Vũ Toái Hư Không

Chương 172 : Hoàng Hành bị lạc

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


Trầm Côn không hề ngăn cản Hoàng Hành, bởi vì hắn cũng muốn biết tương lai mình sẽ ra sao.

- Được rồi, lão huynh cứ việc, ta xem ngươi làm.

Trầm Côn híp mắt ngồi trên ghế, bưng một chén nước trà chậm rãi thưởng thức.

- Thiên!!!! Địa!!!

Hoàng Hành lớn tiếng hô to:

- Ta chính là Hoàng Hành, theo đuổi tất cả vận mệnh con người. Nói cho ta biết, người trước mắt này sẽ có một kết cục thế nào. Có phải là chết thảm hơn so với ta không? Ha ha, mau nói cho ta biết.

Hắn không hổ là cửu đại tiên tri của Thiên Cơ môn. Tuy rằng hắn có sức chiến đấu bình thường, nhưng năng lực tiên đoán quả thật là rất cao. Không có một đạo cụ gì, không có nhiều quá trình, chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, liền hoàn thành xong quá trình xem bói.

- Hô

Sau một lát, hơi nước tan hết, Hoàng Hành gục đầu xuống, phát ra một tiếng hô nặng nề.

- Lão huynh, kết quả thế nào?

Trầm Côn cười hì hì:

- Cái chết của ta là như thế nào? Là nhiều bị nhiều tiền đè chết, hay là thiếu tiền mà chết đói?

- Hô

Hoàng Hành cũng không trả lời, lại phát ra âm thanh như cũ.

- Lão huynh, cứ nói đi.

Trầm Côn vò đầu nói:

- Ngươi không phải là muốn đòi tiền mới nói à. Nói mau, ta thực sự muốn biết mình chết như thế nào?

- Hô.

Vẫn là những âm thanh cũ, nhưng lần này lại thỉnh thoảng thêm một âm " hà".

- Hô

- Hà

- Hô

- Hà

- Hô hà
- Xuất phát.

Bạch Tiên Nhi xải bước trên lưng một con Song Túc Phi Long khổng lồ, hướng về phần mộ chỉ chỉ, mấy trăm con quái vật không sợ chết hung hãn xông tới. Điều thần kỳ là, các con vật khổng lồ sau khi tiếp cận đám mây độc, không nhưng không bị độc chết, ngược lại, mồm của bọn hắn mở to, mỗi một lần đều có thể hít vào một lượng lớn độc khí. Chỉ vài chục lần hít thở, đám mây độc bên ngoài liền mờ đi rất nhiều.

- Đây là trận pháp giải độc của Nam Lâm Đặc, Hấp Độc thú quân. Có thể đem toàn bộ đám mây độc hút vào trong cơ thể, mở ra một đường lớn.

Ca Thư Tình cầm đầu mỉm cười, trong giọng nói có vài phần xem thường:

- Nhưng mà biện pháp này dùng tính mạng yêu thú để đánh đổi, cũng chỉ có Nam Lâm có đông đảo yêu thú mới có thể sử dụng. Nhân loại chúng ta khinh thường phương pháp này, không thể lấy tính mạng binh lính đi mạo hiểm.

- Vậy Ca Thư tiểu thư sẽ làm như thế nào?

Trầm Côn cười híp mắt hỏi.

- Đi vào.

Mắt thấy binh sĩ hành động, Ca Thư Tình tươi cười nhìn Trầm Côn, nghênh ngang đi vào đám mây độc. Tám trăm huyết kỵ cũng nghênh ngang đi theo sau, tựa như những nhân loại này cũng không để đám mây độc này vào trong mắt. Ca Thư Tình cười nói:

- Độc Phật Huyền Si từng là quân sư của gia phụ. Nhờ hồng phúc của hắn, tám trăm huyết kỵ của ta đều là bách độc bất xâm.

"Mẹ nó chứ!"

Trầm Côn thầm trộm giơ ngón giữa lên, sau đó hắn hắn tìm một khối đá lớn, ngồi lên trên đó, cười hì hì chờ đám mây độc tiêu tán. Lúc này, Vũ Hồn Trầm Côn kịch liệt chấn động, Vương Kiêu ở trong thế giới linh hồn ồ ồ thở gấp, cách mỗi giây liền hỏi một lần:

- Hạnh phúc đến rồi? Hạnh phúc đến rồi?

- Yên tâm, Vương lão huynh, bây giờ sốt ruột cũng không có tác dụng gì.

Trầm Côn cười nói.

- Ai!

Vương Kiêu thở dài, tự giễu nói:

- Phân ly một nghìn năm, thê tử ở ngay trước mắt, trái tim ta…

- Ta hiểu.

Trầm Côn nghe vang lên tiếng vỗ tay, nhìn thấy Bạch Tiên Nhi đã mở ra được một con đường. Thân hắn như một chiếc cầu vồng, vọt nhanh vào trong mộ phần:

- Đỗ Nguyệt Nhi, bần tăng mang lão công đến cho ngươi đây.