Vũ Toái Hư Không

Chương 174 : Trái tim Bồ Tát, thủ đoạn khốc liệt (2)

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


Trầm Côn thật sự bị bọn hòa thượng này chọc phát hỏa. Bọn chúng ngang nhiên chiếm cứ tổ phần của Vương gia còn chưa nói, buồn cười hơn là lại ra vẻ lấy cớ vây bắt chính mình, cái này rõ ràng là độc chiếm tồ phần của Vương gia a! Bất quá giống như là Trầm Côn đang hiểu lầm các hòa thượng, nghe được Trầm Côn chỉ trích, hòa thượng bất đắc dĩ cười khổ, đang giận tím mặt, nhưng vẻ mặt lại như chịu nhiều ủy khuất, không người nào có thể hiểu được hành động của bọn họ.

Biểu hiện như vậy thật là chân thành, giống như không thể nào giả được.

- Vớ vẩn, vớ vẩn! Trong mộ viên này có chôn tà ma nghịch thiên, bần tăng trấn thủ nơi đây chính là để trấn áp tà ma, cứu độ thế nhân, tại sao nói độc chiếm nơi đây? Bần tăng vốn là người xuất gia, tứ đại giai không, tổ phần này có bảo vật gì thì trong mắt bần tăng cũng chỉ là cặn bã mà thôi!?

Hòa thượng bi phẫn nói:

- Bần tăng không cho tăng hữu đi vào là vì quả thật tăng hữu phạm vào tội nặng sát sinh, nhất định phải tu lễ Phật sám hối. Thứ hai, bần tăng là sợ ngươi bị tà ma mê hoặc, là muốn cứu ngươi a!

- Hay, thuyết pháp rất hay, rất quang minh chính đại nha!

Nhận định đám hòa thượng muốn độc chiếm tổ phần, Trầm Côn bĩu môi nói:

- Đúng là như các ngươi nói sao, sự thật là các ngươi chiếm lĩnh tổ phần của chúng ta, còn không cho ta đi vào, đây là hành vi của cường đạo!

- A di đà Phật, cường đạo cũng tốt, kẻ trộm cũng thế, bần tăng tự nhận không thẹn với Phật tổ, không thẹn với lòng.

Hòa thượng thở dài.

- Tăng hữu ngang bướng không chịu nhận lỗi, nếu khư khư cố chấp, khăng khăng tiến vào tổ phần, bần tăng cũng chỉ có thể dùng trái tim Bồ Tát, thi hành thủ đoạn khốc liệt!

Trầm Côn cũng thở dài.

Tuy rằng lời cảnh cáo A La còn văng vẳng bên tai, nhưng lời cần nói đều nói hết, nói mức này đối phương cũng không buông tha, Trầm Côn muốn không đánh cũng không được!

Tiếp tục không động thủ, bần tăng để mặc người khi dễ sao?

Trầm Côn ngoài mặt cười hì hì nói lời vô nghĩa, nhưng trong tay áo đã lén thả toàn bộ linh phù. Nhất thời, hơn một trăm tấm Thái Cực đồ làm phật châu trên bọn chúng vỡ nát văng lên rơi lả tả.

- A di đà Phật, tặc tử dám can đảm hủy Phật khí của ta!
Vừa rồi Tuệ Tâm cũng đã cường điệu nhiều lần, phần mộ mai táng một tà ma. Nhưng mà Trầm Côn nghĩ nghĩ, cảm thấy đây là hòa thượng muốn chiếm cứ tổ phần nên lấy cớ, cho nên không có để ở trong lòng.

Tổ phần chỉ có một mình Đỗ Nguyệt Nhi, nàng có thể tính là tà ma gì chứ ? Coi như Đỗ Nguyệt Nhi là tà ma, mình đã có Vương Kiêu, nàng còn có thể sát hại trượng phu của mình? Nghĩ đến đây, Trầm Côn huy động xẻng sắt, bỏ đi phần giấy dán trên trên ngôi mộ.

Ầm vang!

Thiên không đột nhiên vang lên một tiếng kinh lôi, Trầm Côn đọan nhíu lại, ngẩng đầu vừa nhìn chỉ thấy theo tờ niêm phong rơi xuống đất, thiên không chuyển sang đen kịt, mây đen dày đặc, giống như là muốn nổi sấm chớp.

- Mẹ nó chứ!

Trầm Côn giật mình nói:

- Cái niêm phong vừa mất, thiên văn dị biến, chẳng lẽ các hòa thượng không có gạt ta, nơi này thật sự chôn cất tà ma?

Lắc lắc đầu, hắn đem ý niệm vớ vẩn này trong đầu bỏ đi, Trầm Côn đào mở nấm mộ. Theo mỗi một lần hắn huy động xẻng sắt, sắc trời liền ảm đạm thêm một phần, khi Trầm Côn đào mở phần mộ, lộ ra một cổ quan tài trong suốt thì thiên không đã lóe chớp tím đỏ, lúc nào cũng có thể giáng xuống!

Thậm chí, một đạo sấm sét bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, nổ nát một đống mộ bia bên cạnh.

- Còn muốn tiếp tục sao?

Trầm Côn bỗng nhiên có điểm chột dạ.

Chú thích: Ấn Đường là bộ vị nằm giữa 2 đầu lông mày và là nơi tiếp giáp với phần trán, biểu hiện chủ yếu cho vận mệnh của con người. Ấn Đường rộng, có sắc hồng là tốt nhất.

Nếu Ấn Đường quá nhỏ hẹp tức là 2 đầu lông mày gần sát nhau thì chủ nhân là người có tâm tính hẹp hòi, luôn nghĩ tới lợi ích của cá nhân mà ít khi để ý đến việc người khác nghĩ gì về mình. Họ hay phức tạp hóa vấn đề, tạo ra nhiều trở ngại cho người khác thậm chí cho cả chính bản thân. Chính vì vậy, sự nghiệp của họ gặp nhiều thất bại hơn là thành công. Họ cũng là người ít có lòng khoan dung độ lượng, thiếu tinh thần hợp tác.