Vũ Toái Hư Không

Chương 177 : Thăng cấp kỳ lạ!

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


Rất lâu sau Trầm Côn mới biết được, lúc hắn đi ra mộ viên mà coi hơn trăm hòa thượng như không, mà hắn thề với trời rằng hắn thật sự không thấy cũng chẳng phải hắn sợ đám hòa thượng kia, hắn ẩn thân như kẻ mù đi ra ngoài mà.

- A di đà phật!

Rất lâu sau khi Trầm Côn đi, các hòa thượng bắt đầu ngồi vây quanh mộ viên, trong đó một lão hòa thượng hơn bảy mươi tuổi đang nhíu mày, cúi đầu tụng phật hiệu, gọi Tuệ Tâm bị Vương Kiêu làm bị thương tới.

- Tuệ lâm, Trầm Côn kia thật là kiêm chức linh phù sư cùng ngự thú sư sao?

- Dạ đúng, Huyền Khổ sư thúc!

Tuệ tâm thương thế trầm trọng ngồi xuống bàn nói:

- Đệ tử tận mắt thấy, Trầm Côn có thể chế tạo bùa, lại còn có năng lực gọi bầy sói tới, dường như có được bí pháp nào đó, xin sư thúc thứ tội, đệ tử không có cách nào diễn tả nổi sự cổ quái của Trầm Côn này, lúc đầu chiêu thức dường như rất non nớt, giống như là người mới tu luyện, nhưng sau một hồi lại như là một lão đạo đầy kinh nghiệm, liếc mắt là có thể nhìn thấu nhược điểm của đệ tử!

- Thiện tai, thiện tai!

Huyền Khổ gật gù,

- Không nói đến sự cổ quái, ta chỉ hỏi Trầm Côn thật sự là linh phù sư cùng ngự thú sư sao?

- Đệ tử tận mắt thấy, lẽ nào lại sai?

Tuệ Tâm kinh ngạc ngẩng đầu lên nói.

- Không, ngươi lầm rồi

Huyền Khổ lạnh lùng nói:

- Trầm Côn không chỉ biết linh phù cùng ngự thú thuật, hắn còn có loại năng lực thứ ba, một loại năng lực thần kỳ!

- Sư thúc, ngài phát hiện gì sao?

- Nếu ta đoán không sai, Trầm Côn sợ rằng đã giải phóng tà linh kia, mang theo nó đào tẩu!

Huyền Khổ cười lạnh nói.

-Cái gì?

Tuệ tâm giật mình nói:

- Sư thúc, chúng ta hơn một trăm huynh đệ bao vây mộ viên lại còn bày Thích Già La Hán đại trận, phóng mắt nhìn ra đại lục, còn ai có thể ra ngoài mà không coi chúng ta vào đâu chứ!

- Không tin thì đi theo ta mà xem!

Huyền Khổ đứng lên hô:

- Mọi người theo ta tiến vào mộ viên, trên đường đi phải thật cẩn thận, nhìn ta bước mà bước theo , ngàn vạn lần đường bước nhầm, bằng không rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Nói xong, Huyền Khổ quay lưng đi về phía mộ viên, hướng tới đi mười sáu bước, lại theo đường cũ lùi về mười ba bước, sau đó bỗng nhiên nhảy lên một chút.
- Khụ!

Đang lúc Trầm Côn hỏi loạn, đệ tam vũ hồn thần bí giáp nhân nhẹ ho một tiếng, chậm rãi nói:

- Mỗi người đều tồn tại cảm nhận, cao nhân cũng không ngoại lệ!

- Tiểu tam nhi, ngươi có ý gì?

Trầm Côn trợn mắt hỏi.

Thần bí giáp nhân ung dung nói:

- Cao nhân đang bày tỏ sự không vừa ý, tại sao không hỏi cao nhân thần bí xem? Xem ở đây có cao nhân nào khác?

- Ô? Ngươi biết vì sao ta thăng cấp?

Đôi mắt hí của Trầm Côn sáng rực lên.

- Tự nhiên là ta biết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thần bí giáp nhân vòng một tay sau lưng, một tay che trước ngực, ngẩng cằm nói:

- Nguyên nhân ngươi thăng cấp là vì hai đại chức nghiệp ở trên người ngươi, hòa quyện vào nhau, không bàn mà hợp.

Đột nhiên hắn ghé mắt nhìn Vương Kiêu, rồi lập tức ngậm miệng lại.

- Khụ khụ, lời cao nhân chỉ có vậy, lời ít ý nhiều, cao nhân vốn không cần nói nhiều a!

- Ô, ngươi biết nguyên nhân, nhưng không nói cho ta biết sao?

Trầm Côn bĩu môi:

- Tốt lắm, ta cũng không hỏi, dù sao thăng cấp là chuyện tốt. Vương lão huynh, Minh Vương Pháp Tướng trao cho ngươi, hảo hảo chiêu đãi tiểu tam một chút. Ơ sao ngươi không nói gì? Còn đang lo lắng về Đỗ Nguyệt Nhi sao?

- Không, là ta đang mừng thay ngươi!

Tiếng cười của Vương Kiêu càng thêm cổ quái.

- Vào thế giới linh hồn mà nhìn đi!

- Có chuyện tốt sao?

Trầm Côn đột nhiên ý thức được, 《 Hồn Kinh 》 hơn một lần thăng cấp là lúc hắn từ hoàng nguyên trở thành lục nguyên, như vậy lúc này đây, từ lục nguyên biến thành hồng nguyên, chẳng lẽ 《 Hồn Kinh 》 cũng thăng cấp sao?!