Vũ Toái Hư Không

Chương 179 : Đại bồ đề tự

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


Tới là bảy tám con quái vật hình người cực lớn, thân đều có hơn mười thước cao, làn da có từng khối sưng tấy mang màu xanh biếc, trên mặt bọn hắn cũng phồng lên rất nhiều bọc mủ kỳ quái, mỗi lần gầm rú bọc mủ liền vỡ tan, phun ra từng dòng nọc độc xanh biếc.

Trong tay bọn chúng còn mang theo binh khí, là vài thanh cột cờ hoặc máy ném đá vừa bị chúng nhặt trong quân doanh, những thứ vũ khí khổng lồ này không ngừng bị chúng khua trong không khí, đánh bay từng đám binh sĩ, phá hủy không ít lều trại.

Có gã lính can đảm muốn công kích bọn hắn, vừa mới giương cung hoặc chuyển động máy bắn đá, đám quái vật này đã hướng về phía đó gào lên một tiếng, nhất thời cả đám đều bị thổi bay.

Điểm chết người chính là: một bộ phận binh lính biết rằng đây là bố con họ Vương bị cải tạo thành Âm vân độc quái, Hùng tam bảo, còn có Hữu lý cùng Hồng loan mấy gã tướng lãnh đối diện với vị lão thủ trưởng ngày trước nên dù thế nào cũng không nỡ giết chết chúng a!

- Long Thanh sơn!

A Phúc rốt cục kịp phản ứng, với tốc độ hoàn toàn không phù hợp với thể trọng chạy tới phía sau Đại cẩu hùng, hét lớn:

- Không phải ngươi đang giam giữ bọn chúng sao? Vì sao bọn chúng lại chạy đến đây?

- Sách viết: người phải ăn mới sống, độc quái cũng phải ăn a.

Đại cẩu hùng dưới chân vẫn guồng mà mặt tỏ ra nghiêm trang:

- Cho nên, tiểu sinh hàng ngày đều cho chúng đầy đủ thức ăn, không ngờ bọn chúng càng ăn càng lớn, sức lực cũng càng ngày càng hơn, đến lúc chúng phá đứt gông xiềng nên tiểu sinh chỉ đành phải chạy trốn.

- Bọn hắn sau khi ăn no, thực lực trở nên mạnh mẽ như vậy sao?

A Phúc liếc trộm về phía sau rồi vội vàng quay sang chỗ khác, giữa hai chân bất giác tuôn xuống một dòng chất lỏng nóng hổi.

A Phúc của chúng ta quả thực muốn khóc, hắn chính là điển hình hỗn ăn chờ chết, một gã mập đi theo ông chủ đợi ưu đãi, ngươi để cho hắn tham ô nhận hối lộ thì hắn làm tuyệt đối gọn gàng nhưng nếu để hắn đối phó mấy con Âm vân độc quái thì…

- Mẹ cùng cha hay ai cũng được, mau hiển linh cứu cứu A Phúc a!

A Phúc thảm thiết gào khóc. Đúng lúc này, hắn chứng kiến một bóng trắng xẹt qua trước mặt nên vội mở to hai mắt nhìn:

- Da? Cha mẹ cùng ông nội chưa hiển linh nhưng cô cô không ngờ lại đến đây, A La tiểu thư, cứu mạng a!

Người tới chính là A La, nàng quét mắt nhìn trong doanh địa rồi cau mày hỏi:

- Sao lại thế này?

- Nhóm độc quái ăn quá no! A Phúc khóc lớn nói:

Đại tiểu thư của ta, tiểu cô cô, ngươi rốt cuộc đi đâu, tại sau giờ mới trở về a, mau cứu người.

- Cầm lấy cái này trước đã!

A La cũng không vội cứu người mà kéo A Phúc sang một bên, lấy ra một khối tảng đá màu vàng nhạt nhét vào tay hắn rồi nói:
- Tà ma chưa bình, bần tăng làm sao có thể đi?

Huyền Khổ cũng không hề có ý định bước đi.

- Vậy các ngươi còn muốn thế nào?

A La nhíu mày nói.

- Ha ha, nữ thí chủ, xem ra còn chưa biết ý đồ mà Đại Bồ Đề tự đến đây a!

Huyền Khổ cười nói:

- Lần này Đại Bồ Đề tự từ xa tới nay, vốn là vì hai chuyện, một là trấn áp Độc Cốt động, không thể cho Độc phật xuất thế lần thứ hai làm hại nhân gian.

- Uh, vậy ngươi làm được rồi.

A La khinh thường gật đầu:

- Bốn đại cao tăng lót chữ Huyền khẳng định ở lối vào Độc Cốt động chặn Bạch Tiên Nhi cùng Ca Thư Tình đi, vậy còn chuyện thứ hai?

- Ngoài Huyền Si, tổ phần họ Vương còn có một loại tà ma, loại này đã nghịch thiên, tội nghiệt không thua gì Huyền si, sau ngày thần diệt, hắn cũng rất có khả năng quay lại nhân gian.

Huyền Khổ nói:

- Chuyện thứ hai đó là ngăn cản tà ma kia rời khỏi tổ phần họ Vương!

- Vậy các ngươi cứ đi ngăn cản a!

A La bất mãn nói:

- Tìm tới chúng ta làm cái gì a?

- Bần tăng đã phái đệ tử đi rồi.

Huyền Khổ bỗng trầm mặt:

- Có điều hai mươi ba người đệ tử của bần tăng đã bị Trầm côn giết hai mươi người, may mắn có mấy người trở về cũng đã thành phế nhân, như vậy, kêu ma đầu Trầm côn kia cũng đi ra đi!