Vũ Toái Hư Không

Chương 194 : Dùng Phật pháp chinh phục ngươi! (1)

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


- Hôi Thái lang?

Các hòa thượng đều ngây ngẩn cả người, nhìn nhau một lát, trên đại lục còn có loài sói này sao?

À ú!

Trầm Côn tiếp tục rống to.

- Không được chặn đường, Hôi Thái lang đại vương nhà ngươi đang bắt dê. Các ngươi có thấy một đàn dê nhỏ đáng yêu không? Càng nhiều dê càng tốt nha, nha, nha...

Các hòa thượng bật cười.

- Sói bắt dê là đạo sinh tồn của tự nhiên, bọn bần tăng sẽ không ngăn cản, Hôi Thái lang đại vương xin mời đi qua!

Nói xong, các hòa thượng tránh ra nhường đường.

- Hừ hừ, coi như các ngươi thức thời, nếu không, bản đại vương nhất định sẽ quay lại đấy!

Trầm Côn cúi đầu, chán nản chạy qua đám hòa thượng.

Thật là đáng sợ!

Còn may Trầm Côn nhanh nhạy, giả làm sói mà trốn ra, nếu không đánh nhau với những hòa thượng này, không chết cũng bị lọc da!

Ngày hôm nay vận khí thật tốt, không ngờ đã biến thành sói trước...

Trầm Côn đang thở phào may mắn, nhưng lúc hắn đi tới trước vị hòa thượng ở giữa, hòa thượng trên cáng đó đột nhiên mỉm cười, mở mắt.

Trong tích tắc, như Ngã Phật mở mắt, thiên địa biến sắc, vạn đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, chiếu lên người hòa thượng, làm cho hắn giống như Đại Phật hạ phàm, Bồ Tát hàng thế.

- Ngã Phật nói không nói dối, không giận dữ, không sát sinh, thành kính lễ Phật, tu thành chính quả...

Thanh âm của hòa thượng như tiên nhạc mờ ảo, chậm rãi truyền vào tai Trầm Côn.

- Tăng hữu, ngươi cũng là đệ tử của Ngã Phật, vì sao không tuân thủ giới luật Phật môn, mở miệng là nói dối vậy?

Lão huynh, ngươi cũng quá khoa trương rồi đó?

Trầm Côn ngẩng đầu nhìn một cái, kim quang óng ánh, hòa thượng này đắm chìm trong Phật quang, chậm rãi mở miệng, tựa như có một cỗ ngạo khí của Tiên Phật, hắn không khỏi bĩu môi nói:

- Nói thì nói đi, còn làm ra vẻ kim quang hộ thể gì nữa, dọa bản đại vương sao? Hừ, trừ Bình Để Oa*, bản đại vương sợ ai chứ.

(* nó là cái chảo, nhưng ko biết BB có phải viết tên người không)

Trầm Côn làm bộ không nghe rõ hòa thượng nói cái gì, đột nhiên bước nhanh hơn, thế nhưng kim quang của hòa thượng không chỉ bao phủ mỗi hắn, cũng bao bọc cả Trầm Côn lại. Kim quang này như vô hình mà có gánh nặng vạn quân, khiến lưng hắn trùng xuống, bỗng nhiên nằm xoài ra đất.
- Huyền Si, Huyền Si!

Trầm Côn giờ mới nhìn ra, mục tiêu của họ không phải là Độc Cốt động mà là tìm ra linh hồn của Huyền Si.

Vậy hòa thượng đó rốt cuộc là ai?

Len lén nhìn hòa thượng trên cáng, Trầm Côn hoài nghi hắn chính là Thích Ca Bồ Đề, nhưng nhìn hắn không tới hai mươi tuổi, lại không thể kết luận. Thích Ca Bồ Đề trong truyền thuyết đã hơn một trăm tuổi rồi, cho dù lão có thuật trú nhan, cũng không thể trẻ như thế này được!

- Lão huynh, ngài rốt cục là vị cao tăng nào vậy?

Trầm Côn nhịn không được hỏi.

- Thân thể ta chỉ là một bao da thối, tên của ta cũng chỉ là mây khói thoảng qua, không thể nói, không thể nói...

Hòa thượng cười, nói ra một câu tương đối khó hiểu.

Nhưng Trầm Côn hiểu, cái này trong Phật học gọi là đánh cơ phong*. Nói thông tục một chút, chính là dùng những ngôn từ nghe thì tương đối huyền diệu để thể hiện cảnh giới Phật học của mình, đồng thời cũng có ý điểm hóa đối phương, để đối phương khai ngộ. Đương nhiên, trong đó còn có ý đánh đố. Trầm Côn nếu nghe không hiểu câu này, trả lời không hợp lý, liền chứng minh hắn cảnh giới chưa đủ, là một người ngu dốt.

(*lời nói sắc bén - từ dùng trong đạo Phật)

Đánh cơ phong à?

Trầm Côn trong lòng cười thầm, hắn sống ở Thiếu Lâm hai mươi năm, đêm nào cũng nghe sư quét rác lải nhải, còn sợ một tên hòa thượng làm khó sao?

- Đại sư cao kiến!

Trầm Côn học theo cách nói của sư quét rác, thở dài nói:

- Bao da thối là không, mây khói là không, bần tăng hỏi cũng là không, không hỏi cũng là không, thật sự là hỏi thừa rồi...

Nghe Trầm Côn nói ra câu này, hòa thường ánh mắt tán thưởng, thầm nói, xem ra Trầm Côn này cũng có chút tuệ căn, ít nhất cũng có thể nói ra đạo lý vạn pháp giai không.

Nhưng Trầm Côn còn chưa nói xong, hắn nói tiếp:

- Nhưng, tam thiên đại thế giới, chỉ có Phật tâm bất không... Dám hỏi đại sư, đại sư trong lòng có điểm Phật niệm, trong ngực có điểm Phật tâm. Phật tâm và Phật niệm này, có thể nói, hay là không thể nói?

Ánh mắt của hòa thượng sáng lên!

Thành thật mà nói, Trầm Côn cũng không hiểu mình đang nói gì? Hắn chỉ nhắc lại mấy câu của sư quét rác, nhưng sư quét rác là cảnh giới gì cơ chứ? Một câu của lão mà để cho cao tăng Phật học chân chính nghe, rõ ràng chính là diệu ý của Đại Phật. Nghe rất thần kỳ, rất có đạo lý của Ngã Phật ở trong đó.