Vũ Toái Hư Không

Chương 204 : Song Diện Phật

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


"Phu quân của Thủy phu nhân đã bế quan rất nhiều năm, quanh năm một mình chốn khuê phòng, nàng ta đã trở thành một ngọn lửa ẩn tàng dưới băng sơn. Nàng gặp được cây củi đốt như ta, tự nhiên là lửa cháy hừng hực, vừa phát là không thể vãn hồi. Thủy phu nhân ở tại Nữ Oa cung ba tháng, bần tăng cũng cùng nàng ta lén lút chung chạ đúng ba tháng.

Bần tăng cả đời này đã ngủ với rất nhiều nữ nhân, nhưng bần tăng biết những nữ nhân lúc trước không phải là thật lòng yêu bần tăng. Bọn họ chỉ là quá tịch mịch, quá cô độc, cần một người khác phái để an ủi nhau mà thôi. Nhưng Thủy phu nhân thì không giống vậy, bởi vì sau ba tháng khi chia tay, Thủy phu nhân đã khóc, bần tăng cũng không chịu kém mà rơi lệ.

Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên bần tăng rơi lệ!

Sau đó bần tăng nảy ra một ý nghĩ điên cuồng trong đầu - ta muốn hoàn tục, ta muốn lấy nàng!

Rất buồn cười có đúng không? Một hòa thượng vương đầy tình nghiệt, không ngờ lại yêu một người phụ nữ đã có chồng...

Có lẽ cũng buồn cười, thế nhưng Huyền Si ta không cần quan tâm tới cái nhìn của tục nhân, ta muốn nữ nhân này, nàng nhất định phải là của ta!

Vì vậy, ta tìm cớ ly khai Nữ Oa cung, xuất hiện trước cửa nhà Thủy phu nhân. Nhưng kết quả rất đáng sợ: cao thủ của Thủy gia thậm chí còn không có ra mặt, chỉ là một lão quản gia đã đánh cho ta tan nát xương cốt, biến thành một người thực vật, sau đó ném vào trong hắc thủy tù lung (lồng giam hắc thủy). Nhưng kết quả cũng rất may mắn, vì danh dự của Thủy gia, lão quản gia đó không có tuyên dương chuyện này, chỉ đem Thủy phủ nhân đưa tới trước lồng giam, chỉ ta và nói với nàng rằng.

- Tên gian phu này sẽ bị kịch độc trong hắc thủy ăn mòn từng thớ thịt, tới khi rũ sạch tội nghiệt của hắn. Còn bà, Thủy phu nhân, bà là chủ mẫu của Thủy gia, sau này xin tự trọng!

Cứ như thế, ta bị ngâm trong hắc thủy đúng ba năm...

Quá trình này ta không muốn nói nhiều, trái lại, khi sau khi da và thân thể ta phân ly, ta liền nghĩ tới nụ cười của Thủy phu nhân. Sau khi cơ bắp của ta bị hắc thủy làm tê liệt, ta lại gọi tên của Thủy phu nhân một lần. Mà khi xương cốt của ta bị hắc thủy tróc ra, có thể thấy tâm tạng đã bị độc thành màu đen của mình, ta lại cười một tiếng, hét to một tiếng - Thủy nhi, gả cho ta có được không?

Cứ như vậy qua ba năm...

Ba năm sau, ta ly khai hắc thủy độc đàm, cũng không phải lão quản gia nhẹ dạ thả ta ra, cũng không phải Thủy phu nhân tìm ra biện pháp cứu ta, mà là bởi vì...Sau ba năm, ta đã bị độc dịch trong hắc thủy ăn mòn thành độc nhân. Từ đó về sau, ta vạn độc bất xâm, tùy tiện là lấy ra được các loại độc dược, trờ thành Độc Phật mà người đời trốn tránh không kịp!

Đương nhiên, một cái giá nho nhỏ đó là ta biến thành một quái vật không có da, bắp thịt ghê tởm, xương đen lòi ra ngoài. Một quái vật không ra người mà cũng chẳng ra quỷ.

Sau khi biến thành quái vật, ta thực sự không muốn đi liên lụy Thủy phu nhân nữa. Ta lưu lãng ở chốn sơn dã, không dám vào trong thành thị, không dám nhìn người, ăn độc trùng chuột rắn, uống máu ếch nhựa độc...Cho tới ngày ta gặp được Ca Thư Ứng Long.

Cố sự giữa ta và Ca Thư Ứng Long rất đơn giản: Ca Thư không để ý đến hình dạng ghê tởm của ta, coi ta là bằng hữu. Ta liền trở thành quân sư của hắn, giúp hắn độc sát địch nhân...

Đến hai năm sau, ta đã làm vang danh cái tên Độc Phật, trở thành dược tề sự mạnh nhất Cửu Châu. Đồng dạng cũng là trong năm đó, Ca Thư Ứng Long gặp phải kẻ địch mạnh nhất từ trước tới giờ, cũng là đối thủ đáng được kính trọng nhất, Tống Nguyệt, Dương gia!

Ta rất khó tưởng tượng, thân thể của người Dương gia là làm bằng gì. Đại chiến U Vân Châu, chúng bị đồng bọn bỏ rơi, bị quốc quân của mình bán đứng, bị chiến hữu của mình lâm trận chạy trốn. Ngay cả bằng hữu đáng tin cậy nhất của chúng, Luyện gia Luyện Xích Hành và Luyện Xích Hào, một người bị nịnh thần ám sát, một người chạy đến Nam Lâm trở thành Nam Lâm ngục thủ...Không có viện quân, không có quân lương, chỉ vẻn vẹn tám vạn tàn binh, bọn chúng không ngờ lại chiến thắng Ca Thư Ứng Long mười ba trận. Chúng bức Ca Thư Ứng Long tự nhận vô pháp trên chiến trường đánh bại Dương gia, chỉ đành tới cầu ta hạ độc!

Ca Thư Ứng Long là bằng hữu của ta mà, cho nên ta độc sát tám vạn quân Dương gia, giết Dương thất, sau đó...

Một thanh Bất Hối Thiên Thương đâm xuyên qua trái tim của ta, ta bị Dương gia ngũ mã phân thây. Về sau, Thích Già Bồ Đê sư huynh thu thi cho ta, mai táng ta tại Độc Cốt động, trở thành một trong những giả thần di tích..."
- Đại thiếu gia...

Lúc này A Phúc đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn tình cảnh của mình, giật mình nói:

- Nô tài, nô tài tại sao lại đến đây?

- Bình tĩnh, bình tĩnh nào!

Trầm Côn tâm tình rất tốt, vẫy vẫy tay nói:

- Ngươi đừng lo làm sao tới đước đây, nhớ một câu là được, nữ binh trong quân doanh nhìn ai vừa mắt thì cứ tùy ý mà chọn. Ha ha, chỉ cần nữ binh đó đồng ý!

- Hả?

Mắt A Phúc sáng lên.

Mà mắt híp của Trầm Côn cũng sáng lên, hắn xông vào thế giới linh hồn hét lớn một tiếng.

- Các lão huynh, có người mới tới, đừng chơi đấu địa chủ (giống cờ tỷ phú) nữa, sau này chơi mạt chược!

Ba vũ hồn đang xúm lại một chỗ cùng nhau quay đầu lại, Cổ Nguyệt Hà sớm đã biết rõ mạt chược là cái gì rồi, bĩu môi nói:

- Huyền Si đến thì chơi mạt chược, nếu như thêm một tên nữa thì sao?

- Vậy thì thua ra đập vào!

Trầm Côn chả thèm nghĩ mà buột miệng nói ra.

Có được vũ hồn thứ tư, tâm tình của Trầm Côn thật sự rất tốt. Hắn đang định giải thích một chút về quy tắc chơi mạt chược với các vũ hồn, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một điểm dị động. Hắn quay lại nhìn một cái, nhịn không được mà trợn tròn mắt. Hôm nay làm sao thế này, số đỏ đỡ cũng không đỡ nổi!

Hình như ngoài vũ hồn thứ tư...Bần tăng còn có thể kiếm được một chút chỗ tốt nữa đây!